Chương 5: Ánh Mắt Thái Tử Có Vấn Đề

Chờ mọi người viết xong, Thẩm Sơ Vi nhìn xem đàn cầu phúc, có chút kích động muốn thử, đáng tiếc lại không có phần của nàng.

Nàng cúi xem túi thơm trong tay, vui vẻ đi đến trước mặt Tiêu Cẩm Ngôn, đưa hai tay như thể đang dâng bảo bối, “Điện hạ, túi thơm dâng cho ngài.”

Từ lương viện cười nhạo một tiếng, cũng không nhìn thân phận của mình, bày đặt thêu túi thơm dâng cho thái tử điện hạ để tranh được sủng ái, đợi chút nữa thái tử ở trước mặt mọi người không nhận, còn không phải mất mặt chết?

Phùng lương viện đưa tay đỡ lấy thái dương, thời buổi này còn có nữ nhân vô liêm sỉ như vậy? Nếu thái tử thật chịu nhận túi thơm của ngươi, ba chữ Phùng Duyệt Duyệt của ta sẽ viết ngược lại.

Hứa thừa huy giơ khăn tay che miệng cười trộm, có trò hay để nhìn.

Những lời mỉa mai, chửi bới trong lòng các nàng, toàn bộ truyền vào tai Tiêu Cẩm Ngôn không sót một chữ. Hắn đã nghe nhiều nên mặt không đổi sắc.

Trước một đám nữ nhân chờ xem kịch hay, Tiêu Cẩm Ngôn đưa tay cầm lấy chiếc túi thơm từ trong tay Thẩm Sơ Vi. Trên mặt túi thêu một ít hoa văn, xác thực giống như là một khuôn mặt đang mỉm cười.

Tiêu Cẩm Ngôn dù không hiểu nữ công, cũng có thể nhìn ra đường may thô thiển không đều.

Hắn khẽ nâng mắt nhìn Thẩm Sơ Vi, “Đây là ngươi thêu?”

Thẩm Sơ Vi cười hì hì nói: “Đúng a đúng a, thần thϊếp còn bỏ hương liệu vào trong túi, đeo khi ngủ là thích hợp nhất.”

Hương liệu kí©h thí©ɧ giúp tăng tình cảm vợ chồng, hoàn toàn tự nhiên vô hại, thái tử điện hạ xứng đáng có được.

Không phải chỉ là an thần thảo thôi sao?

Tiêu Cẩm Ngôn cảm thấy không thú vị.

Hắn nhìn chằm chằm đồ án đơn giản trên túi thơm một lúc.

Tối hôm qua hắn nghe rõ ràng, đây là đại biểu tình yêu chân thành dành cho hắn.

Hừm, dung tục!

“Điện hạ.” Thẩm Sơ Vi chỉ tay về phía đàn cầu phúc, nhìn hắn đầy mong đợi, “Thần thϊếp cũng muốn cầu phúc, có thể không?”

Tiêu Cẩm Ngôn điềm tĩnh gật đầu, “Xem ở công sức vất vả thêu túi thơm của ngươi, chuẩn.”

“Tạ điện hạ.” Hai mắt Thẩm Sơ Vi hóa thành hai vầng trăng khuyết, hí ha hí hửng chạy đi cầu phúc.

Tiêu Cẩm Ngôn nhìn xem thân ảnh nhỏ nhắn còn nhanh nhẹn hơn cả thỏ, trên đầu chỉ cài hai bông hoa lụa, so với những nữ nhân đầu đầy trâm hoa trâm ngọc kia thì đơn giản tươi tắn, dễ xem hơn nhiều.

Nghe không được tiếng lòng của nàng, cho nên thực có chút chờ mong xem rốt cuộc tâm nguyện của nàng là gì?

Thẩm Sơ Vi cầm bút lông, viết xuống sinh thần bát tự cùng tâm nguyện, cẩn thận gấp lại, đi tới trước đàn cầu phúc, nhón mũi chân đem khối vuông nhỏ trong tay đặt lên trên.

Hắc hắc, đêm nay có cá nướng ăn.

Cảnh tượng xảy ra trước mắt khiến các nữ nhân có mặt đều kinh ngạc, ai có thể nghĩ tới thái tử điện hạ vậy mà tiếp nhận túi thơm Thẩm phụng nghi dâng tặng?

Một đố phụ* như Thẩm phụng nghi, theo lý vốn không có tư cách cầu phúc.

*đố phụ: người đàn bà ghen tuông, ở đây ý nói Thẩm Sơ Vi từng vì ghen ghét mà đẩy Thường lương đệ xuống nước, đang là kẻ mang tội.

Đợt trước Phùng lương viện cũng thêu một cái túi thơm dâng cho thái tử, kết quả thái tử nói hoa văn quá mức diễm lệ, không thích hợp với hắn.

Bây giờ, khi nhìn thấy thái tử thu túi thơm của Thẩm phụng nghi, trong lòng khó tránh mất mát.

Ánh mắt của thái tử như thế nào lại...

Thế mà thật thu túi thơm của Thẩm Sơ Vi.

Túi thơm của ta so với cô ta tốt gấp vạn lần!

Phùng lương viện nghiến răng nghiến lợi, liếc sang Từ lương viện ở kế bên, nàng lại cong lên khóe môi: “Từ tỷ tỷ, không phải mới vừa nói Thẩm phụng nghi không có tư cách cầu phúc sao? Thái tử điện hạ để nàng cầu phúc a.”

Từ lương viện nhịn không được trợn mắt, ta không có con mắt nhìn? Cần ngươi tới nhắc nhở?

Rõ ràng là cố ý đả kích người!

“Đó là vì điện hạ có tấm lòng nhân hậu, không so đo với Thẩm phụng nghi.” Trong lòng lại đậu đen rau muống, thái tử nhất định là bị teo não mới có thể để nữ nhân chết tiệt Thẩm Sơ Vi này đến tẩm cung.

Hạng nữ nhân bại hoại như Thẩm Sơ Vi, đáng ra nên đưa tới Tiêu Hương Các để cho tự sinh tự diệt mới đúng.

Thường lương đệ vẫn một mực theo dõi nhất cử nhất động của thái tử, nhìn xem hắn nhận lấy túi thơm của Thẩm Sơ Vi, ủy khuất đến độ hít thở không thông. Thái tử sao có thể thu túi thơm của người khác chứ?

Mặc kệ đủ loại thanh âm bất mãn truyền vào lỗ tai, Tiêu Cẩm Ngôn trước sau như một, thái độ bình tĩnh, từ tốn bưng chén trà lên, nhấp một ngụm.

Tiếp tục mắng, đợi chút nữa các ngươi liền mắng không nổi.

Thẩm Sơ Vi lại hí ha hí hửng chạy về, tươi cười nói: “Điện hạ, thần thϊếp đã cầu phúc xong rồi.”

Ẩn ý là, không có việc gì thì thần thϊếp xin phép cáo lui.

Tiêu Cẩm Ngôn ngước mắt nhìn Thẩm Sơ Vi, thấy nàng mặt mày hớn hở, môi hồng răng trắng, vẫn như cũ nghe không được trong nội tâm nàng đang suy nghĩ gì, ngược lại là cảm thấy nàng cười lên có chút đáng yêu.

Đáng yêu?

Hắn hơi nhíu nhíu mày, cười vui vẻ như vậy, khẳng định là bởi vì bổn cung nhận lấy túi thơm nàng tặng cho nên mới đắc ý...