Chương 8.2: Thuật Đọc Tâm Hữu Dụng?

Xuân Hỉ chọn lấy một bộ xiêm y gợi cảm, hầu hạ Thẩm Sơ Vi mặc vào.

Vải áo mỏng manh trong suốt, như ẩn như hiện, nam nhân nhìn thấy khẳng định sẽ không thể kiềm chế được.

Sau đó Thẩm Sơ Vi lại bị Xuân Hỉ kéo đến trước bàn, chải chuốt, trang điểm một hồi.

Xuân Hỉ rất khéo tay, rất nhanh đã búi xong một đầu tóc mai, bên trên cài vài cái trâm hoa, hai bên đính hai bước diêu.

Xong rồi cô còn cẩn thận xem xét trái phải, khen ngợi: “Tiểu chủ, dáng dấp của người thật xinh đẹp.”

Thẩm Sơ Vi vừa nghĩ tới thị tẩm liền căng thẳng, nào còn tâm trạng để ý đến mình đẹp hay không đẹp? Đương nhiên cũng không có chú ý tới y phục trong suốt hay không trong suốt.

Trước khi ra cửa, Thẩm Sơ Vi trông thấy Tuyết Đoàn nằm im trên trường kỷ, bèn xoay người bế lên, lúc này mới đi theo Lưu công công đến tẩm cung của thái tử.

Đến tẩm cung, Thẩm Sơ Vi ôm Tuyết Đoàn đi vào, vừa bước qua ngưỡng cửa đã bị Lưu công công ngăn lại.

Trái tim của nàng “phanh phanh” nhảy loạn.

Tiêu Cẩm Ngôn ngồi ngay ngắn ở trước án thư, rũ mắt lật xem tấu chương.

Thẩm Sơ Vi ôm Tuyết Đoàn, cúi người hành lễ, “Điện hạ vạn phúc kim an.”

Tiêu Cẩm Ngôn nâng lên mí mắt, liền trông thấy Thẩm Sơ Vi ôm Tuyết Đoàn, quả đúng như hắn nghĩ, lại chạy tới Tích Vân Các ăn nhờ ở đậu.

Có lần nào hắn không cho nó ăn no mây mẩy?

Cho tới bây giờ, Thẩm Sơ Vi vẫn là nữ nhân đầu tiên dám ôm Tuyết Đoàn.

Cũng không biết nàng dùng thủ đoạn gì lại có thể khiến Tuyết Đoàn ngoan ngoãn như vậy.

“Miễn lễ.”

“Tạ điện hạ.” Thẩm Sơ Vi đứng thẳng dậy, rũ mắt nhìn mũi chân của mình.

Tiêu Cẩm Ngôn nhàn nhạt nói: “Lại đây.”

Thẩm Sơ Vi ôm Tuyết Đoàn di chuyển bước chân đi tới trước mặt Tiêu Cẩm Ngôn, ánh mắt vụиɠ ŧяộʍ liếc xem vị thái tử điện hạ này.

Không phải chứ, chẳng lẽ muốn thị tẩm ở trên ghế?

Không nhìn ra a, thái tử bề ngoài cấm dục lại có tình thú này?

Tiêu Cẩm Ngôn đang uống trà, đột nhiên nghe thấy hai câu thô tục ấy, kém chút đã phun luôn nước trà trong miệng ra.

Thuật đọc tâm hữu hiệu với nàng rồi?

Mượn việc uống trà, hắn lặng lẽ liếc mắt quan sát Thẩm Sơ Vi, nàng đang cúi đầu, nhìn không rõ biểu cảm, nguyên lai là nóng lòng muốn được thị tẩm.

Trước đó quả nhiên là chơi trò dục tình cố túng*.

*Dục tình cố túng: nói trại từ câu “dục cầm cố túng”, tương tự như “lạt mềm buộc chặt”. Ở đây là Tiêu Cẩm Ngôn cho rằng Thẩm Sơ Vi trong lòng muốn được sủng hạnh nhưng ngoài mặt làm bộ không màng, là một mưu kế cao thâm.

“Bữa tối ăn cái gì?”

Thẩm Sơ Vi rất cung kính trả lời: “Bẩm điện hạ, là cá nướng.”

Cá nướng?

Tiêu Cẩm Ngôn tưởng rằng là kiểu cá nướng xiên trên nhánh cây, cũng không để ý.

Hắn đặt chén trà trong tay xuống, nhìn Thẩm Sơ Vi, lạnh lùng bảo: “Ngẩng đầu, để bổn cung nhìn một chút.”

Thẩm Sơ Vi nghe vậy từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải đôi mắt âm hàn kia, như cũ rùng mình ớn lạnh.

Nữ nhân trước mặt mặt như hoa đào, ánh mắt trong veo, giống như một tiểu nữ hài chưa rành thế sự.

Khoảng cách không gần không xa, có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt ở trên người nàng, y phục mỏng manh trong suốt, bên trong phảng phất chút sắc đỏ.

Xem xét liền biết là sau khi tắm rửa, tỉ mỉ trang điểm rồi mới đến, còn cố ý mặc quần áo mỏng manh như vậy.

Nếu không phải có thuật đọc tâm, suýt chút nữa thì hắn đã bị đôi mắt trong trẻo kia đánh lừa.

Chưa gì đã gấp gáp muốn được thị tẩm...

Thẩm Sơ Vi bị cặp mắt băng lãnh ấy nhìn chằm, khó tránh khẩn trương.

Nàng nhớ rõ lúc nguyên chủ mới vừa vào Đông Cung, giáo dẫn ma ma có đề cập qua, bảo phải chủ động hầu hạ lấy lòng.

Thái tử đây là đang chờ nàng tháo đai lưng, cởϊ qυầи áo, chủ động hầu hạ?

Tiêu Cẩm Ngôn: “...” Còn muốn chủ động hầu hạ? Đến a, chỉ cần ngươi dám chủ động, bổn cung liền có thể phạt ngươi, khiến ngươi phải hối hận vì ý nghĩ ngu ngốc này.

Lặng im hồi lâu, không thấy Thẩm Sơ Vi có hành động gì.

Ngay cả Tuyết Đoàn đều cảm thấy nhàm chán ngáp lên, từ trong ngực Thẩm Sơ Vi nhảy xuống, lười biếng nhấc chân đi vào cái ổ của mình, cái đầu đầy lông gối lên chân trước, cụp đuôi, an ổn ngủ một giấc.

Trong ngực trống rỗng, Thẩm Sơ Vi lập tức có cảm giác thiếu an toàn.

Nàng rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm mũi chân, hai tay nắm lấy vạt áo, nghĩ thầm mình xong đời!

Chỉ là ở trong mắt Tiểu Cẩm Ngôn, bộ dạng ấy của nàng lại bị hiểu thành “dục tình cố túng”, bằng không thì sao lại ăn mặc như thế đến quyến rũ hắn?