Chương 9.1: Nhất Định Là Rất Thương Tâm Khổ Sở

Suy nghĩ của Thẩm Sơ Vi là, địch không động ta không động, biết đâu chừng thái tử điện hạ cảm thấy nàng vô vị, mất hứng thú, liền thả nàng trở về ngủ.

Qua thêm một lúc, Tiêu Cẩm Ngôn thấy Thẩm Sơ Vi vẫn đứng yên bất động, hắn cũng không nóng nảy, cầm lấy quyển sách tiếp tục lật xem.

Nhìn ngươi có thể giả bộ tới khi nào?

Thẩm Sơ Vi liếc thấy thái tử đang đọc sách, cho rằng hắn đọc sách đến nhàm chán, đại khái không có hứng thú.

Hiện tại nàng rất mệt mỏi, chỉ muốn đi ngủ, cái gì cũng không muốn làm.

Sau một hồi, Tiêu Cẩm Ngôn không còn nghe được tiếng lòng của Thẩm Sơ Vi nữa, cảm thấy kỳ quái, bèn ngước mắt ngó xem, phát hiện nàng hiện đang gục đầu.

“Thẩm phụng nghi?”

Thẩm Sơ Vi đang ngủ gà ngủ gật thì bị tiếng hô lạnh lùng đánh thức, nàng sợ đến mức tự động khom người hành lễ, lúc này mới phát hiện hai chân mình đã tê dại, nhất thời không thể đứng vững, cứ thế ngã vào trong ngực Tiêu Cẩm Ngôn.

Tiêu Cẩm Ngôn trong lòng cười lạnh, muốn làm bộ không thể đứng vững mà ngã vào lòng hắn? Rồi sau đó thuận thế quyến rũ hắn cùng nàng lên giường?

Loại chiêu trò này bổn cung đã gặp nhiều.

Hắn hừ một tiếng, lập tức nghiêng mình né tránh.

Thẩm Sơ Vi ngã chỏng vó như chó gặm bùn... Đau đến tái mặt.

Tiêu Cẩm Ngôn còn là nam nhân sao, vậy mà không đỡ nàng một chút?

Tiêu Cẩm Ngôn ghét nhất chính là nữ nhân như vậy, căn bản chẳng chút tiếc thương, ngược lại còn mất kiên nhẫn, lạnh lùng xua đuổi: “Lui ra đi.”

Thẩm Sơ Vi nghe không cần phải thị tẩm nữa, cũng không quản đôi chân tê dại, vịn cái ghế đứng lên, hướng thái tử hành lễ: “Thần thϊếp cáo lui.”

Sau đó lấy tốc độ rùa bò mà đi ra ngoài.

Đi nhanh chút đi nhanh chút, nếu không thái tử đổi ý thì tiêu đời.

Tiêu Cẩm Ngôn lạnh nhạt nhìn, thẳng đến khi thân ảnh nhỏ xinh kia khuất hẳn tầm mắt cũng không nghe thấy một câu mắng chửi nào.

Kế hoạch không thành công, còn té ngã một phát, sao lại không oán trách gì cả?

Tích Vân Các.

Thẩm Sơ Vi trở lại gian phòng của mình, cởi y phục, kéo chăn rồi nằm uỵch xuống giường, ôm chiếc gối ôm hình mèo, vẻ mặt thỏa mãn, “Vẫn là giường của mình thoải mái.”

Gối ôm mèo là do Thẩm Sơ Vi thiết kế, Xuân Hỉ chế tác.

Xuân Hỉ đang vui vẻ sắp xếp lại quần áo, tơ lụa bên trong tủ, dự định may cho Thẩm Sơ Vi thêm vài bộ xiêm y đẹp mắt.

Nghe thấy động tĩnh ở sát vách, cô mang theo nghi hoặc đi tới kiểm tra thì nhìn thấy Thẩm Sơ Vi đang nằm ì trên giường.

“Tiểu chủ, không phải người đi thị tẩm ư? Tại sao lại trở về rồi?”

Thẩm Sơ Vi ôm gối ôm, liếc nhìn Xuân Hỉ, thần thái nhẹ nhõm: “Không cần thị tẩm nên trở về.”

“A?” Ý cười trên mặt Xuân Hỉ triệt để tiêu tán, cô lo lắng hỏi thăm: “Tiểu chủ, thái tử đuổi người về?”

“Đúng a.” Thẩm Sơ Vi khẽ ngáp một cái, hai con mắt sắp không mở ra nổi, “Ta ngủ, có chuyện gì ngày mai lại nói.”

Xuân Hỉ có chút ưu sầu, “Thị tẩm bị đuổi trở về, tiểu chủ chính là người đầu tiên, đoán chừng những tiểu chủ khác sẽ ở sau lưng cười chê người.”

Lúc này Thẩm Sơ Vi đã nhắm mắt thở đều, ngáy o o.

Xuân Hỉ nhìn xem Thẩm Sơ Vi đã ngủ say, bất đắc dĩ thở dài một hơi, “Cơ hội tốt như vậy lại không biết nắm bắt, về sau muốn thị tẩm sẽ càng thêm khó khăn a.”

Quả y như lời Xuân Hỉ nói, chuyện Thẩm Sơ Vi thị tẩm bị thái tử đuổi về, rất nhanh đã trở thành đề tài bàn tán của các tiểu chủ khác trong những buổi trà dư tửu hậu.

Hinh Lan Điện.

Phùng lương viện cười nói: “Ta nghe nói buổi tối hôm qua Thẩm phụng nghi bị thái tử điện hạ đuổi ra khỏi tẩm cung.”

Hứa thừa huy cũng cười nói tiếp, “Còn không phải sao, ta còn nghe nói Thẩm phụng nghi là tại lúc thị tẩm bị đuổi ra ngoài, lần này muốn trở mình đoán chừng rất khó khăn.”

Thường lương đệ bưng chén trà nhấp một ngụm nhỏ.

Buổi tối hôm qua nhận được tin Thẩm phụng nghi thị tẩm, nàng còn chấn kinh hồi lâu, suốt đêm trằn trọc chẳng thể an giấc.

“Thẩm phụng nghi tự cho là đúng chọc giận điện hạ, các tỷ muội cũng nên lấy đó làm gương.” Thường lương đệ nhàn nhạt nói.

“Thường tỷ tỷ nói phải.” Phùng lương viện khiêm tốn lên tiếng, “Thẩm phụng nghi ỷ được điện hạ thu túi thơm, cậy sủng mà kiêu, cho nên mới có chuyện nửa đêm bị đuổi ra ngoài. Trong cung, lúc thị tẩm bị đuổi ra ngoài, Thẩm phụng nghi chính là người đầu tiên, thật đáng thương.”

Thường lương đệ lại nhấp một ngụm trà, trong lòng càng thêm vui sướиɠ.