Chương 9.2: Nhất Định Là Rất Thương Tâm Khổ Sở

Sáng sớm, Từ lương viện nghe được tin tức Thẩm phụng nghi thị tẩm bị đuổi ra ngoài, cười đến không ngậm được mồm.

Thật sự cho rằng thái tử thu nhận túi thơm của ngươi liền có thể một bước lên trời? Cười chết ta!

Nàng thực nóng lòng muốn nhìn một chút dáng vẻ chật vật, thương tâm khổ sở của Thẩm phụng nghi.

“Thải Hà, ta muốn thay y phục đi Tích Vân Các nhìn một chút.”

Thải Hà lấy ra một bộ váy áo màu đỏ, hầu hạ chủ tử mặc vào, kế lại giúp nàng búi tóc, hai bên tóc mai cắm hai cái bước diêu khảm hồng ngọc.

Từ lương viện có vóc dáng thướt tha mềm mại, mặc lên váy áo đỏ tươi càng trở nên cao quý, quyến rũ động lòng người.

“Tiểu chủ, Thẩm phụng nghi bị thái tử điện hạ đuổi ra, đã mất hy vọng được sủng ái, người còn đi xem nàng làm gì?” Thải Vân nghi hoặc hỏi.

“Đương nhiên là đi xem nàng thương tâm khổ sở ra sao a.”

Từ lương viện nâng đỡ bước diêu khảm hồng ngọc trên đầu, lắc lắc eo nhỏ nhắm Tích Vân Các bước đi.

Tích Vân Các xa xôi hẻo lánh, tiến vào bên trong lại càng quạnh quẽ đìu hiu, ngay đến một tiểu thái giám để sai vặt cũng không có.

Xuân Hỉ đang quét dọn vệ sinh, trông thấy Từ lương viện liền tiến lên hành lễ, “Nô tỳ thỉnh an Từ tiểu chủ.”

Từ lương viện có chút ghét bỏ giơ khăn tay hỏi: “Tiểu chủ nhà ngươi đâu?”

Xuân Hỉ trả lời: “Hồi Từ tiểu chủ, tiểu chủ của nô tỳ đang nằm tại trường kỷ.”

Từ lương viện nghĩ thầm, tối hôm qua Thẩm phụng nghi nhất định là thương tâm khổ sở trằn trọc suốt đêm. Nàng cong khóe môi: “Ta vào xem.”

Sau khi tiến vào, liền trông thấy Thẩm Sơ Vi nằm trên trường kỷ êm ái, bắt chéo hai chân, dựa vào bàn thảnh thơi ăn uống, rất khác so với trong tưởng tượng của nàng.

Thẩm Sơ Vi thấy Từ lương viện tới, tạm dừng ăn dâu tây, cho dù không muốn nhúc nhích cũng đành phải đứng lên hành lễ.

“Tỷ tỷ sao lại có thời gian rảnh mà đến chỗ của ta vậy?”

Từ lương viện ngồi xuống ghế, tay nâng đỡ bộ diêu, nói, “Nghe nói muội muội chọc giận điện hạ bị đuổi ra ngoài, ta sợ muội muội thương tâm khổ sở nên tới xem một chút.”

“Tỷ tỷ quá lo lắng, ta không có việc gì.” Thẩm Sơ Vi ngồi lại xuống ghế, ôm đĩa trái cây tiếp tục ăn dâu tây, tươi mát mọng nước, ăn ngon thật.

Từ lương viện nhìn xem điệu bộ ăn uống của Thẩm Sơ Vi, tùy tiện như thế, nào có tí gì là hình tượng mà một phi tần nên có?

Lại càng không có một chút thương tâm khổ sở nào sau khi bị thất sủng.

Chỉ là nhìn xem những trái cây đỏ mọng nàng cầm trong tay, lại ăn ngon lành như vậy, thực khiến người ta cảm thấy thèm.

Từ lương viện đợi một hồi cũng không thấy Thẩm phụng nghi mời nàng nhấm nháp, ở trong lòng nhịn không được mắng chửi, Thẩm phụng nghi ngay cả đạo đãi khách cũng không hiểu hay sao?

Khách nhân tới, chẳng lẽ không nên chủ động tiếp đãi?

Nàng đành phải chủ động hỏi: “Muội muội đang ăn cái gì vậy?”

Trong miệng Thẩm phụng nghi còn ngậm nửa quả dâu tây, hai má phồng lên, lời nói cũng mơ hồ không rõ, “Ta đang ăn dâu tây.”

Từ lương viện hỏi: “Dâu tây? Thật không? Vì sao ta chưa từng nghe qua?”

Nghĩ thầm theo lý thì Thẩm phụng nghi sẽ hỏi, tỷ tỷ có muốn nếm thử không?

Đáng tiếc Thẩm Sơ Vi lại là người không theo lẽ thường, một nhóm dâu tây cuối cùng, nàng đương nhiên muốn một mình ăn hết.

Nhóm cây mới trồng phải một tháng sau mới có thể ăn.

Nàng lại cắn một miếng dâu tây, cười an ủi: “Không sao, điện hạ cũng chưa nghe nói qua.”

Từ lương viện: “...” Điện hạ chưa từng nghe qua cùng nàng có quan hệ gì? Ngớ ngẩn!

Thẩm Sơ Vi ăn càng ngon miệng, Từ lương viện lại càng thèm, dâu tây này thoạt nhìn đã biết ăn rất ngon.

“Muội muội, không biết dâu tây này có hương vị như thế nào?” Đã nói tới như vậy, cho dù kẻ ngốc cũng hiểu nên chủ động mời nàng thưởng thức nha.