Chương 10.2: Sẽ Bị Vây Công Biết Không

Tích Vân Các.

Thẩm Sơ Vi nằm nhoài trên ghế êm, nhìn chằm chằm cây vải trong sân hồi lâu, cành cây rậm rạp tươi tốt.

“Xuân Hỉ, ngươi nhìn gốc cây trong sân kia, thật cô đơn.”

Nếu trồng thêm một cây vải nữa, vậy sẽ không còn cô đơn.

Xuân Hỉ cho là nàng đang ngóng trông thái tử điện hạ đến, “Tiểu chủ, trước mắt đã sắp đến giờ cơm trưa, hay là người tự mình làm một đĩa cà chua xào trứng dâng lên điện hạ? Nói không chừng điện hạ vui vẻ, còn có cơ hội thị tẩm.”

Bởi vì món cà chua xào trứng ăn với cơm siêu ngon.

Nhắc đến cà chua xào trứng, Thẩm Sơ Vi quả thật đã lâu không ăn, lý do là vì nhóm cà chua đầu tiên sớm đã ăn xong, tính toán thời gian thì nhóm thứ hai hẳn nên chín rồi.

“Vậy bữa trưa chúng ta ăn cà chua xào trứng đi!”

“... Tốt bá.” Chủ tử muốn ăn, cô còn có thể cự tuyệt sao?

Thẩm Sơ Vi ăn một bữa trưa ngon miệng, sau đó ngủ một giấc êm ái.

Nửa tháng trôi qua.

Hôm nay Thẩm Sơ Vi sờ lên bụng mình, mặt mũi ưu sầu: “Xuân Hỉ, ta gầy.”

“Người mỗi ngày trừ ăn ra chính là ngủ, lời này nếu là nói ra, sẽ bị vây công người có biết không?”

Trong cung có nữ nhân nào không vì vóc dáng của mình mà cố gắng tiết chế, ăn ít lại ăn ít, thậm chí có người còn ngày ngày nhảy múa hòng giảm béo, rất sợ bản thân mập lên sẽ bị ghét bỏ.

Thế mà Thẩm Sơ Vi lại ghét bỏ mình gầy.

Thẩm Sơ Vi cho rằng mình đã ám chỉ rất rõ ràng, kết quả Xuân Hỉ vẫn nghe không hiểu, nàng dứt khoát nói thẳng: “Ta muốn ăn thịt.”

Đã rất lâu nàng không ăn thịt, sắp quên mùi vị của nó luôn rồi.

Lúc này Xuân Hỉ mới thông suốt, chủ tử nhà mình đây là thèm... Được rồi, cô đi Ngự Thiện Phòng hỏi một chút, xem xem có thể mang chút thịt tươi về hay không.

Xuân Hỉ sờ sờ túi tiền, đã ba tháng không nhận bổng lộc, có tiền có thể sai ma bảo quỷ, không được thái tử điện hạ sủng ái cũng chẳng nhận được trợ cấp từ nhà mẹ đẻ, phỏng chừng Ngự Thiện Phòng cũng không cho mặt mũi.

Xuân Hỉ đi Ngự Thiện Phòng một chuyến.

“Tiền công công, đã một thời gian Tích Vân Các không được cấp thịt, ta muốn mang chút thịt tươi trở về.”

Tiền công công tỏ vẻ khó xử, “Xuân Hỉ cô nương, chúng ta đều theo quy củ làm việc, không có khả năng phá hư quy củ. Cấp trên trách tội xuống, chúng ta đảm đương không nổi nha!”

Xuân Hỉ còn muốn nói vài lời, đã nhìn thấy Tiền công công bước thẳng vào bên trong, cô đành phải quay gót rời đi.

Xuân Hỉ vừa từ bên ngoài trở về, Thẩm Sơ Vi đã kéo cô đến hồ sen ở hoa viên của Đông Cung.

Xuân Hỉ cầm lá sen che nắng cho chủ tử nhà mình, miễn cho bị bỏng nắng.

Cô nhìn xem mặt hồ an tĩnh, cùng dây câu không có mồi câu, lo lắng hỏi: “Tiểu chủ, sẽ có con cá mắc câu sao?”

Thẩm Sơ Vi đắc ý nói: “Ta chính là cao thủ câu cá, đương nhiên sẽ có con cá mắc câu, ngươi cứ chờ ăn cá đi.”

Tiêu Cẩm Ngôn ra ngoài, hiện vừa hồi cung, đi ngang qua hoa viên, bắt gặp thân ảnh nhỏ nhắn bên hồ sen, liếc mắt một cái liền nhận ra đó là Thẩm Sơ Vi.

“Gần đây Thẩm phụng nghi có tới tìm bổn cung không?”

“Hồi điện hạ, Thẩm phụng nghi không có tới tìm điện hạ, bất quá Thường lương đệ, Từ lương viện các nàng thường xuyên đến tìm điện hạ.” Lưu công công cung kính trả lời.

Trong mắt Tiêu Cẩm Ngôn ánh lên một tia nghi hoặc, đêm hôm đó, Thẩm Sơ Vi gấp gáp muốn thị tẩm, mong được sủng ái, thất bại một lần, dưới tình huống không bị cấm túc sao có thể một lần cũng không có?

“Các ngươi chờ ở đây.” Tiêu Cẩm Ngôn mang theo nghi hoặc hướng hòn non bộ đi đến.

Xuân Hỉ có chút đau lòng chủ tử vì ăn thịt mà phải ngồi dưới ánh nắng chói chang để câu cá.

Cô một tay cầm lá sen, một tay kia cầm khăn giúp chủ tử lau mồ hôi rịn trên trán.

“Tiểu chủ, người có thời gian câu cá, không bằng đi lấy lòng thái tử điện hạ. Nếu được thái tử điện hạ sủng ái, đừng nói bơi trong nước, cho dù là chạy trên mặt đất, bay trên bầu trời, thái tử điện hạ cũng có thể vì người chu cấp.”

Thẩm Sơ Vi chống cằm, “Điện hạ có nhiều nữ nhân như vậy, rất dễ bị suy thận, cho nên a, vì thân thể của điện hạ, ta sẽ không tham gia vào.”

Xuân Hỉ: “...” Cô nãi nãi của ta, thật sự là bất cứ lời nào cũng đều có thể từ trong miệng người nhảy ra.

Tiêu Cẩm Ngôn: “...” Vậy ta đây còn phải cảm ơn ngươi đúng không?

“Cá sắp cắn câu.”

“Ở đâu?”

Xuân Hỉ nhìn trái nhìn phải đều không nhìn thấy cá.

Giây tiếp theo, một con cá tươi từ dưới nước nhảy lên trên bờ, con cá toàn thân đen kịt, ở trên phiến đá xanh nằm giãy đành đạch.

Xuân Hỉ sợ ngây người, con cá tự mình phóng lên?

Tiêu Cẩm Ngôn nhìn thấy con cá tung tăng nhảy nhót trên đất cũng giật mình, cái này cũng được?

Thẩm Sơ Vi xem thấy là cá đen, hưng phấn nói: “Xuân Hỉ, đêm nay có canh chua cá ăn.”