Chương 11.1: Điện Hạ Ngài Thật Tốt

Xuân Hỉ ngẩng đầu đã nhìn thấy thái tử điện hạ, bị dọa đến mức lập tức quỳ xuống, “Thái tử điện hạ.”

Thái tử điện hạ? Thẩm Sơ Vi dùng hai tay giữ lấy con cá, ngờ vực xoay lưng. Thấy Tiêu Cẩm Ngôn đứng ở phía sau, nàng nhún người hành lễ, “Thái tử điện hạ vạn phúc kim an.”

Lời còn chưa dứt, con cá trong tay đột nhiên giãy mạnh, một thân đen kịt mang theo mùi tanh hướng Tiêu Cẩm Ngôn phóng đi.

“Điện hạ... Coi chừng...”

Thẩm Sơ Vi tay mắt lanh lẹ, tức khắc nhào tới ôm Tiêu Cẩm Ngôn, kéo hắn ra.

Con cá mập mạp nặng nề ngã trên mặt đất, không chịu nổi sức nặng đã hôn mê bất tỉnh.

Lúc này Thẩm Sơ Vi mới phản ứng lại, đυ.ng chạm thái tử, cũng không phải chuyện đùa.

Tiêu Cẩm Ngôn lạnh lùng nhìn kẻ đang ôm mình, bàn tay dính đầy mùi cá kia vẫn còn đặt ở trên eo hắn, mùi tanh nồng nặc vây quanh chóp mũi, hắn cố nhịn cơn buồn nôn mở miệng: “Mau buông bổn cung ra.”

Thẩm Sơ Vi lúc này mới chú ý, dưới tình thế cấp bách nàng đã ôm eo Tiêu Cẩm Ngôn thay vì cánh tay.

Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của Tiêu Cẩm Ngôn, nàng lập tức buông tay, chân lui về sau mấy bước.

Tiêu Cẩm Ngôn liếc qua cần câu trên mặt đất, hỏi: “Ai cho phép ngươi câu cá ở đây?”

Thẩm Sơ Vi dùng đôi mắt long lanh to tròn nhìn Tiêu Cẩm Ngôn, chỉ chỉ hồ sen, “Hồi điện hạ, bên cạnh hồ sen không có đặt tấm biển cấm thả câu.”

Tiêu Cẩm Ngôn: “...”

Xuân Hỉ kéo kéo ống tay áo Thẩm Sơ Vi, cô nãi nãi của ta, sao có thể nói chuyện với điện hạ như vậy?

“Điện hạ, thần thϊếp biết sai rồi.” Thẩm Sơ Vi âm thầm thở dài một hơi, ai bảo hắn là thái tử đâu!

Tiêu Cẩm Ngôn nhìn chằm chằm Thẩm Sơ Vi hồi lâu, trong lòng cảm thấy kỳ quái, lần trước thuật đọc tâm rõ ràng hữu dụng, lần này vì sao lại vô dụng?

Nghĩ đến mẫu hậu còn muốn gặp mình, không có ý định lãng phí thời gian.

“Trở về đi!”

Thẩm Sơ Vi chỉ chỉ cá đen đã ngất đi trên mặt đất, “Điện hạ, con cá kia... thần thϊếp có thể mang đi sao?”

Tiêu Cẩm Ngôn nhìn lướt qua cá đen trên mặt đất, nghĩ đến lần trước khi cầu phúc mong muốn của nàng cũng là cá.

Hơn nửa tháng không gặp hắn, vậy mà chỉ muốn mang đi con cá chết này?

“Chuẩn.”

“Điện hạ ngài thật tốt.” Chân mày khẽ cau, Thẩm Sơ Vi xoay người cầm lên cá đen bỏ vào trong thùng nước, sau đó hướng Tiêu Cẩm Ngôn nhún người thi lễ, “Thần thϊếp cáo lui.”

Xuân Hỉ ôm thùng nước, đi theo Thẩm Sơ Vi trở về Tích Vân Các.

Tiêu Cẩm Ngôn đứng tại chỗ ngó theo bóng lưng Thẩm Sơ Vi rời đi, biểu cảm vui sướиɠ khi bắt được cá vừa rồi, nếu như không phải đêm đó giả vờ té ngã, muốn nhào vào trong ngực hắn, hành vi cử chỉ của Thẩm Sơ Vi nàng rất khó khiến người ta hoài nghi là đang dục tình cố túng.

Lưu công công đi tới, cẩn thận nhắc nhở: “Điện hạ, hoàng hậu nương nương còn đang đợi.”

“Trước trở về thay y phục.” Tiêu Cẩm Ngôn thu hồi ánh mắt, quay gót trở về Đông Cung.

Đợi đổi một bộ quần áo sạch sẽ, lúc này mới đi Phượng Nghi Cung.

Tới nơi, hoàng hậu đang ăn cao quy linh và tuyết yến, tuyết yến và cao quy linh đều là thực phẩm dưỡng nhan tốt nhất.

Hoàng hậu đã gần bốn mươi tuổi, dáng vẻ lại tựa như thiếu nữ đôi mươi, làn da bóng mịn đàn hồi, trang điểm tinh tế, mặc áo phượng đỏ, duyên dáng sang trọng.

Tiêu Cẩm Ngôn tiến lên hành lễ, “Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.”

Hoàng hậu đặt chiếc chén lưu ly trong tay xuống, giọng ôn tồn: “Cẩm Nhi, trước ngồi xuống nói chuyện.”

“Vâng, mẫu hậu.” Tiêu Cẩm Ngôn theo lời ngồi xuống.

Cung nữ tiến lên dâng trà, sau đó lập tức cúi đầu lui xuống.

Tiêu Cẩm Ngôn hỏi: “Mẫu hậu gọi nhi thần tới, là có chuyện gì muốn phân phó sao?”

“Ngươi lấy vợ cũng đã hơn nửa năm, như thế nào một chút động tĩnh cũng không có? Ngươi xem, nhị hoàng tử lấy vợ muộn hơn ngươi mà bây giờ đã có tin vui rồi.”

Hoàng hậu bề ngoài dịu dàng cao quý, nội tâm lại đang gào thét, ta muốn ôm cháu trai!

Vân phi sát vách đã sớm có cháu trai, Đoan phi ở phía sau cũng đã lên chức bà nội...

Ngày ngày ở trước mặt nàng khoe khoang, nhìn đến chướng mắt.