Chương 13.1: Đây Là Được Nhìn Miễn Phí Sao

“Dạ.” Lưu công công tiến lên mấy bước, cầm vò rượu rót đầy vào chiếc ly rỗng ở trước mặt Từ lương viện, sau đó lùi lại chờ đợi.

“Tạ điện hạ.” Từ lương viện vui vẻ nâng ly lên nhấp một ngụm, điện hạ đây là muốn cùng nàng uống rượu ngon, sự bất mãn vừa rồi cũng theo những giọt rượu rót vào cổ họng mà phai đi không ít.

Ngày thường Tiêu Cẩm Ngôn ăn rất ít, đêm nay lại ngoại lệ ăn nhiều hơn một chén cơm, chính là bởi vì đĩa cà chua xào trứng kia.

Hắn vừa để đũa xuống, cung nữ lập tức tiến qua đưa khăn bông ướt, hắn cầm lấy khăn bông ưu nhã lau sạch khóe môi, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Sơ Vi, vẫn còn cúi đầu gặm thịt hươu.

Từ lúc ngồi xuống thì cái miệng đó chưa từng ngừng lại.

Từ lương viện thấy thế cũng để đũa xuống, đồng dạng có cung nữ tiến qua đưa khăn bông ướt cho nàng.

Thẩm Sơ Vi không nhận ra thái tử đã ăn xong, vẫn như cũ cúi đầu gặm thịt.

Xuân Hỉ thấy thế, dùng ngón tay gãi gãi cánh tay tiểu chủ nhà mình.

Thẩm Sơ Vi ngẩng đầu, phát hiện Tiêu Cẩm Ngôn cầm khăn ướt lau tay, nàng yên lặng bỏ đũa xuống, cầm khăn bông cung nữ vừa đưa tới lau miệng cùng hai tay.

Lúc này Tuyết Đoàn cũng đã ăn uống no nê, hướng Thẩm Sơ Vi kêu một tiếng: “Meo”

Từ lương viện đắc ý nhìn, xem đi, ngay cả ái sủng của điện hạ cũng chán ghét ngươi.

Tuyết Đoàn kêu xong liền hướng Thẩm Sơ Vi nhảy qua, Từ lương viện bị dọa lui lại hai bước.

Thẩm Sơ Vi thấy Tuyết Đoàn nhảy qua, không chút suy nghĩ giang tay đón lấy, nhịn không được vuốt ve mấy lượt, Tuyết Đoàn thoải mái híp mắt.

Nàng trộm liếc Tiêu Cẩm Ngôn, hắn đang uống trà do Lưu công công mới pha.

Nghĩ thầm, cơm tối đã ăn xong, hiện tại có thể rút?

Kế tiếp, chuyện không phù hợp cho thiếu nhi xem không phải thứ nàng có thể xem miễn phí... Ách, nàng vẫn còn con nít, miễn phí cũng không thể nhìn.

Tiêu Cẩm Ngôn ngưng động tác uống trà, nâng phượng nhãn nhìn Thẩm Sơ Vi, trong ánh mắt lóe lên một tia nghi hoặc, thuật đọc tâm của hắn lại hữu dụng với nàng rồi?

Chuyện không phù hợp cho thiếu nhi xem?

Đầu óc nàng đang nghĩ cái quỷ gì vậy?

Từ lương viện cảm thấy lúc này Thẩm Sơ Vi đặc biệt vướng bận, nàng ngó Tuyết Đoàn nằm trong lòng Thẩm Sơ Vi, chờ mong nó cào rách xiêm y của Thẩm Sơ Vi, tốt nhất cào rách luôn khuôn mặt tuyệt mỹ kia, chừng đó coi nàng làm sao tranh sủng.

Tuyết Đoàn vốn đang uể oải, đột nhiên cong người, mở ra móng vuốt sắc nhọn nhảy bổ nhào về phía Từ lương viện, móng vuốt cào xuống, xiêm áo đẹp đẽ lập tức bị rách mấy đường.

Từ lương viện bị dọa đến hoa dung thất sắc, thét lên mấy tiếng chói tai rồi ngã nhào trên đất.

Đôi mắt xanh thẳm của Tuyết Đoàn hung hăng trừng nàng, hàm răng bén nhọn nhe ra giống như muốn thị uy: “Meo!”

Khuôn mặt Từ lương viện trắng bệch vì sợ hãi, chân tay run rẩy vô lực, muốn chạy trốn nhưng thân thể không nghe sai khiến.

Tiêu Cẩm Ngôn đợi một hồi, mới lạnh giọng mở miệng: “Tuyết Đoàn.”

Tuyết Đoàn quay đầu nhìn Tiêu Cẩm Ngôn, vô tội kêu một tiếng, “Meo.”

Sau đó ưu nhã cất bước hướng ổ nhỏ của mình đi đến, cực kỳ ngoan ngoãn.

Dưới sự trợ giúp của cung nữ, Từ lương viện từ dưới đất đứng lên, trải qua một màn vừa rồi, y phục của nàng đã có chút xốc xếch, tóc tai cũng trở nên lộn xộn.

Tiêu Cẩm Ngôn nhìn Từ lương viện, phượng nhãn lạnh lùng xa cách: “Từ lương viện bị kinh sợ, Lưu công công đưa Từ lương viện trở về, lại phái ngự y đi qua nhìn xem một chút.”

“Dạ.” Lưu công công dẫn tiểu thái giám đưa Từ lương viện về Di Hương Điện.

Từ lương viện đích xác bị dọa sợ, nhưng càng nhiều hơn là không cam lòng, khó khăn lắm mới có cơ hội thị tẩm, lại bị một con mèo phá hỏng.

Điện hạ nuôi cái gì không nuôi, sao cứ nhất thiết phải nuôi một con mèo?

Không biết còn tưởng nó là một con hổ, hung ác như thế.

Từ lương viện rời đi, trong phòng chỉ còn lại Tiêu Cẩm Ngôn và Thẩm Sơ Vi.

Thái tử chưa lên tiếng, Thẩm Sơ Vi không dám rời đi, nàng lẳng lặng đứng ở nơi đó chờ đợi thái tử gia lên tiếng.

Tiêu Cẩm Ngôn nhớ đến những lời hoàng hậu nói hôm nay, hắn nhìn Thẩm Sơ Vi, ẩn ý nói: “Nên nghỉ ngơi.”

Thẩm Sơ Vi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhún mình thi lễ: “Thần thϊếp cáo lui.”

Tiêu Cẩm Ngôn không biết nàng thật không hiểu hay giả vờ không hiểu, bởi vì thuật đọc tâm lại mất đi hiệu nghiệm.

“Cởi y phục cho bổn cung.” Thanh âm hờ hững khiến người ta không thể nghe ra là vui mừng hay tức giận.

Bước chân Thẩm Sơ Vi khựng lại, không phải đâu không phải đâu, đây là tiết tấu muốn nàng thị tẩm?