Chương 12.2: Hoàng Hậu Đưa Rượu

Nhậm công công dẫn theo tiểu thái giám đi vào, trước tiên hành lễ, sau đó cầm vò rượu trong khay đặt lên bàn ăn, “Điện hạ, đây là rượu hoàng hậu nương nương đưa tới trợ hứng.”

Tiêu Cẩm Ngôn nhìn lướt qua vò rượu trên bàn, phân phó bảo: “Thay bổn cung rót đầy.”

“Dạ.” Lưu công công cầm vò lên, rót đầy ly rượu trước mặt thái tử điện hạ.

Tiêu Cẩm Ngôn ở ngay trước mặt Nhậm công công, cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.

“Điện hạ, nô tài cáo lui.” Lúc này Nhậm công công mới mỉm cười rời đi.

Nhìn thấy ly rượu đã trống rỗng, Từ lương viện chủ động đứng dậy, cầm vò rượu lên, “Điện hạ, thần thϊếp thay ngài rót đầy.”

Tiêu Cẩm Ngôn cũng không để ý tới, hắn nhìn về phía Thẩm Sơ Vi, thấy nàng đang cúi đầu gặm sườn heo, cái miệng đó rõ ràng rất nhỏ, thế mà chỉ trong chốc lát đã quét bay năm khối sườn non.

Còn vụиɠ ŧяộʍ gắp cho Tuyết Đoàn một khối.

Tuyết Đoàn xưa nay không ăn đồ ăn do ngươi khác đút, nhưng hết lần này tới lần khác chỉ cần là Thẩm Sơ Vi gắp cho thì liền há miệng cắn nhai.

Từ lương viện ngồi xuống, thấy Thẩm phụng nghi cúi đầu gặm xương sườn, ánh mắt thoáng qua một tia khinh thường. Nàng gắp một chút thức ăn chay cho vào trong miệng, cắn một miếng nhỏ, nhai kỹ nuốt chậm.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía thái tử, ân cần cầm đũa gắp một miếng thịt hươu bỏ vào chiếc đĩa ở trước mặt thái tử điện hạ, “Điện hạ, ngài nếm thử thịt hươu.”

Tiêu Cẩm Ngôn nhìn lướt qua một ly rượu, một đĩa thịt hươu trước mặt, thản nhiên nói: “Bổn cung không thích thịt hươu.”

Từ lương viện sắc mặt cứng đờ, nhịn không được ở trong lòng đậu đen rau muống, Ngự Thiện Phòng làm việc kiểu gì vậy? Biết rõ thái tử không thích thịt hươu còn chuẩn bị thịt hươu, khiến nàng xấu mặt?

“Vậy thần thϊếp gắp món khác cho ngài.” Từ lương viện đứng lên cầm lấy đũa muốn gắp thêm.

Tiêu Cẩm Ngôn lạnh lùng cự tuyệt: “Không cần.”

Từ lương viện ngượng ngùng, có chút không cam lòng, nàng dịu dàng nói: “Vậy thần thϊếp rót rượu cho ngài.”

Nàng cầm vò rượu lên, chuẩn bị rót rượu thì phát hiện ly rượu còn đầy, vừa rồi thái tử cũng không uống rượu.

Sườn heo, cá rán ở trước mặt Thẩm Sơ Vi gần như đã bị quét sạch, bên cạnh xương cũng chất thành núi nhỏ, nàng liếc sang đĩa thịt hươu, bởi vì khoảng cách hơi xa, nàng cầm đũa đứng dậy, gắp một miếng thịt hươu xong liền ngồi xuống, tiếp tục gặm, căn bản không phát hiện bầu không khí có hơi bất thường.

Xuân Hỉ đã gấp đến độ muốn cào tường, tiểu chủ, đừng chỉ lo ăn a, người nên học theo Từ lương viện, tranh thủ lấy lòng thái tử điện hạ.

Từ lương viện lúng túng ngồi xuống, liếc thấy Thẩm phụng nghi ăn thật vui vẻ, trong lòng lại càng không thoải mái.

“Muội muội, đừng chỉ lo ăn a, ngươi không định kính rượu điện hạ sao?”

Thẩm Sơ Vi ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Cẩm Ngôn, thận trọng hỏi dò: “Điện hạ, tửu lượng của thần thϊếp không tốt, không uống rượu có được không?”

Nàng uống rượu rất dễ say, nghe bạn bè nói khi nàng say rượu tính khí rất tệ, vạn nhất uống say chọc giận điện hạ, xui xẻo chính là nàng.

Tốt hơn hết là không nên uống.

Tiêu Cẩm Ngôn nói, “Chuẩn.”

Thẩm Sơ Vi thở dài một hơi, đứng lên gắp một miếng thịt hươu bỏ vào trong chén.

Từ lương viện trợn mắt, giả bộ đáng thương để khiến điện hạ đồng tình, không biết xấu hổ.

“Nếu Từ lương viện thích uống rượu,” Tiêu Cẩm Ngôn phân phó: “Lưu công công, rót đầy ly cho Từ lương viện.”