Chương 12.1: Hoàng Hậu Đưa Rượu

Thẩm Sơ Vi trả lời: “Bồi điện hạ dùng bữa tối.”

Từ lương viện nâng cằm, vẻ mặt ngạo mạn nhìn xem Thẩm Sơ Vi, “Muội muội, không phải ta nói ngươi, tranh thủ tình cảm cũng phải có mức độ, nếu không a, chọc giận điện hạ, sẽ không chỉ đơn giản là bị đuổi ra ngoài đâu, quá nửa sẽ bị đày tới Tiêu Hương Các nha.”

Thẩm Sơ Vi trả lời: “Đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở, ta cam đoan chỉ ăn cơm, những cái khác đều không làm.”

Từ lương viện: “...” Đều tranh nhau đến bồi điện hạ dùng bữa, còn không tính? Chẳng lẽ chờ bò lên giường mới tính?

Lưu công công tiến lên một bước, cười giải thích: “Từ tiểu chủ, thái tử điện hạ gọi Thẩm tiểu chủ đến cùng dùng bữa. Hai vị tiểu chủ tiến vào trong đi, để điện hạ chờ lâu không tốt.”

Từ lương viện hừ một tiếng, vung khăn tay dẫn đầu đi vào.

Thẩm Sơ Vi nối gót theo sau.

Bên bàn ăn, các cung nữ lần lượt đem đồ ăn đặt lên bàn.

Tiêu Cẩm Ngôn mặc bộ y phục màu trắng thêu kim tuyến long văn, eo đeo thắt lưng nạm ngọc, lẳng lặng ngồi ở đó, dáng vẻ uy nghiêm, lạnh lùng cao ngạo.

Bước đến trước bàn ăn, hai người đồng thời thi lễ.

“Điện hạ vạn phúc kim an.”

Tiêu Cẩm Ngôn khẽ nâng phượng nhãn, nhàn nhạt mở miệng: “Miễn lễ, ban ngồi.”

“Tạ điện hạ.”

Từ lương viện muốn ngồi bên cạnh thái tử, vừa đi qua liền phát hiện trên ghế có một con mèo đang lườm nàng, dọa nàng lùi lại mấy bước.

Đây là Tuyết Đoàn, ái sủng của thái tử điện hạ, rất hung dữ, lần trước đã cào rách bộ váy áo mà nàng yêu thích nhất, kém chút làm xước luôn làn da trắng mịn của nàng.

Để tránh bị cào lần nữa, nàng đành phải ngồi ra xa một chút.

Thẩm Sơ Vi không muốn ngồi cùng Tiêu Cẩm Ngôn, sẽ ảnh hưởng đến tốc độ ăn cơm của nàng, ánh mắt nàng rơi vào vị trí ở giữa Từ lương viện và Tuyết Đoàn, rất thích hợp.

Nàng đi qua ngồi xuống, vốn muốn vuốt ve Tuyết Đoàn một chút, nhưng vì có Tiêu Cẩm Ngôn ở đây nên đành thôi.

Tuyết Đoàn hướng Thẩm Sơ Vi kêu một tiếng: “Meo.”

Từ lương viện giơ khăn tay lên che miệng cười trộm, Thẩm phụng nghi ngươi ngồi đâu không ngồi lại cứ thích ngồi ở đó? Đợi chút nữa con mèo kia nổi điên sẽ có trò hay nhìn.

Thẩm Sơ Vi nghiêng đầu xem Tuyết Đoàn, bàn tay ở dưới bàn hướng nó ra dấu chào hỏi.

Ánh mắt thanh lãnh của Tiêu Cẩm Ngôn đảo qua Từ lương viện, rơi vào trên người Thẩm Sơ Vi, vừa vặn trông thấy nàng và ái sủng của mình chào hỏi, mi mắt cong cong, cười rất ngọt.

So với những nữ nhân khác, nụ cười của nàng rất thuần khuyết, dễ xem hơn nhiều.

Thẩm Sơ Vi nhìn một bàn đầy ắp sơn trân hải vị, có chút thèm ăn. Trên đường tới đây, Xuân Hỉ đã dặn đi dặn lại, nhất định phải đợi thái tử điện hạ động đũa trước rồi mới được ăn, cho nên nàng đành cố nhịn.

Tiêu Cẩm Ngôn thu hồi ánh mắt, “Hẳn các ngươi cũng đã đói bụng, dùng bữa đi.”

Lời tuy như vậy, song cả Thẩm Sơ Vi và Từ lương viện đều không dám có hành động khinh suất, vẫn đang đợi thái tử động đũa trước.

Thẩm Sơ Vi trông thấy Tiêu Cẩm Ngôn ăn một miếng thịt thái mỏng, không đợi được nữa, cầm lấy đũa chuẩn bị ăn cơm. Đột nhiên, cánh tay nàng bị Xuân Hỉ chọc chọc, lập tức minh bạch ý tứ.

Nàng mở nắp hộp, bưng đĩa cà chua xào trứng đưa tới trước mặt Tiêu Cẩm Ngôn, cười hì hì: “Điện hạ, thần thϊếp có mang theo cà chua xào trứng, ngài muốn nếm thử không?”

Từ lương viện nhìn lướt qua đĩa cà chua xào trứng, vẻ mặt ghét bỏ.

Loại đồ vật này cũng dám lấy ra để lấy lòng điện hạ, bộ không biết ngại?

Nếu điện hạ có thể ăn loại đồ vật này, ta liền đổi thành họ Thẩm.

Tiêu Cẩm Ngôn hơi nhếch khóe môi, “Bổn cung nếm thử.”

“Được.” Thẩm Sơ Vi vui vẻ đem cà chua xào trứng đặt xuống trước mặt Tiêu Cẩm Ngôn.

Tiêu Cẩm Ngôn nhìn chằm đĩa cà chua xào trứng trước mặt, thật sự hắn chưa từng thấy qua, dù vậy, hắn vẫn cầm đũa bạc gắp một miếng cà chua xào trứng bỏ vào trong miệng, nhai kỹ nuốt chậm.

Tiêu Cẩm Ngôn sinh ra trong nhà đế vương, tướng mạo cao quý ưu nhã, phi thường đẹp đẽ.

Thẩm Sơ Vi đợi hắn ăn xong mới hỏi: “Điện hạ, ăn có ngon không?”

Tiêu Cẩm Ngôn ngước mắt lên, nhìn thấy Thẩm Sơ Vi với vẻ mặt chờ mong, hắn gật gật đầu, “Mùi vị không tệ, có thưởng.”

Thẩm Sơ Vi cười tươi như hoa, ăn một miếng cà chua xào trứng liền có thưởng, cái này so với tranh sủng thì đơn giản hơn nhiều.

Nàng đứng lên hành lễ, “Tạ điện hạ ban thưởng.”

Tiêu Cẩm Ngôn: “Miễn lễ, tiếp tục dùng bữa.”

“Tạ điện hạ.” Thẩm Sơ Vi ngồi lại trên ghế tròn, cầm lấy đũa bắt đầu ăn, trên bàn có rất nhiều món nàng ưa thích, tỷ như cá rán, sườn kho...

Từ lương viện nhìn xem Thẩm phụng nghi cùng điện hạ mắt đi mày lại, liếc mắt đưa tình, bàn tay đặt ở dưới bàn gắt gao nắm chặt khăn tay.

Dùng bữa còn nghĩ đủ loại chiêu trò câu dẫn điện hạ, không biết xấu hổ!

Tiêu Cẩm Ngôn vốn dĩ phiền muộn, hiện giờ tâm tình lại tốt lên không ít, hắn thong thả dùng cơm.