Chương 10

Kinh Tửu Tửu lặng lẽ tắt "Tom&Jerry" đi: "Tôi muốn đi ngủ."

Cậu xoay người định chui vào chăn, kết quả phát hiện phòng ngủ mình không có chăn.

Chăn của Bạch Ngộ Hoài là do anh tự mang đến.

Bạch Ngộ Hoài trả lời: "Vậy cậu đi ngủ đi." Sau đó bê đĩa thức ăn của mình lên.

Thế nhưng Kinh Tửu Tửu lại nhảy từ trên giường xuống, lẽo đẽo đi theo sau Bạch Ngộ Hoài. Bạch Ngộ Hoài cũng không lên tiếng, không hỏi cậu muốn làm gì, còn ngầm đồng ý cho thiếu niên đi theo anh về phòng.

Thấy được chăn, lúc này Kinh Tửu Tửu mới tiến vào, thật sự leo lên giường nhắm mắt ngủ.

Nhưng quỷ thì làm sao mà ngủ được cớ chứ?

Bạch Ngộ Hoài ngồi cách đó không xa có thể thoáng thấy hàng mi thi thoảng nhẹ nhàng rung động của Kinh Tửu Tửu.

Nhưng cậu lại cố chấp không chịu mở mắt.

Đại loại là dùng cách này để tiêu hóa lời nói của Bạch Ngộ Hoài một cách khó khăn.

Đêm nay của Kinh Tửu Tửu thật dài.

Các thành viên khó khăn lắm mới có được một đêm yên ả như thế, cuối cùng cũng có được một giấc ngủ ngon, tránh được vấn đề bị đột tử lúc đang ghi hình.

Chỉ là sáng hôm sau lúc thức dậy, Khổng Tương Kỳ nhìn chằm chằm trần nhà, nói: "Tôi cảm thấy hình như đèn treo trong phòng tôi đã thay đổi rồi thì phải?"

"Cô nghĩ nhiều rồi." Vu Thiệu Quang lúc này đã khôi phục lại sức lực, anh ta xắn tay áo, để lộ cơ bắp ra, "Có quỷ nào rảnh tới mức đi đổi kiểu đèn giúp cô à? Sợ cô không thích đèn thủy tinh nên đổi hay gì?"

Khổng Tương Kỳ ngẫm lại cũng thấy đúng, vì thế ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Quý Mạnh cầm cái bát đã được rửa đi ra, hỏi: "Sao Bạch ca vẫn chưa xuống nữa vậy?"

"Đúng vậy. Hôi nay hơi muộn rồi. Ai đó đi gõ cửa gọi Bạch ca đi?"

Vào tòa lâu đài công chúa ngủ trong rừng này đã ba ngày rồi.

Bạch Ngộ Hoài ngồi trên sô pha, thong thả lật kịch bản lẩm bẩm đọc.

Kinh Tửu Tửu vừa ngồi dậy từ trên giường, vẻ mặt vẫn có chút ngốc, ngay cả cúc áo âu phục cũng không cài đàng hoàng.

Bạch Ngộ Hoài buông kịch bản trong tay xuống, trầm mặc một lát, vẫn lên tiếng hỏi: "Có muốn ăn sáng không?"

Kinh Tửu Tửu đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ bị kéo trở về, cậu chậm rãi lắc đầu, nói: "Ờ thì, có thể tôi sẽ phải đi xa một khoảng thời gian."

Bạch Ngộ Hoài: "..."

Quỷ mà đi đâu xa?

Kinh Tửu Tửu vẫn nghiêm túc mà bịa chuyện: "Nói chung là muốn đi năm sáu ngày, bảy tám ngày gì đó á."

Bạch Ngộ Hoài cũng chỉ có thể "Ừ" một tiếng.

Kinh Tửu Tửu nói xong cũng không cử động nữa.

Bạch Ngộ Hoài cũng có chút khó xử. Đó giờ anh chưa bao giờ an ủi người nào qua, huống chi là quỷ?

Thấy cũng không còn sớm nữa, Bạch Ngộ Hoài đành đeo mic lên rồi đi xuống lầu.

Lúc này, Kinh Tửu Tửu ghé đầu sang cửa sổ bên cạnh, ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài. Cảnh bên ngoài cửa sổ cậu đã ngắm đi ngắm lại quá nhiều lần rồi, thậm chí chỉ cần nhìn thôi cũng có thể đoán ngày nào sẽ có tuyết rơi, ngày nào lá sẽ rụng rồi vào thu.

Một loại suy nghĩ thoáng hiện lên trong đầu Kinh Tửu Tửu, hơn nữa càng ngày càng trở nên kiên định.

Từ khi cậu chết cũng chẳng có bao nhiêu người đến thăm cậu.

Cậu không có mộ, cho nên cứ mỗi nửa năm chỉ có ông quản gia cũ của Kinh gia đến lâu đài này quét tướt, mang theo chút hoa và rượu, coi như là tảo mộ cho cậu.

Từ trước đến nay Kinh Tửu Tửu chưa bao giờ được uống rượu, cậu cũng không nỡ uống, ai bảo cậu là quỷ chứ? Uống rồi cũng chẳng cảm nhận được vị gì. Vì thế liền giấu trong phòng ngủ.

Đó là niềm vui hiếm hoi của Kinh Tửu Tửu khi sống một mình trong tòa lâu đài cổ này.

Cậu có thể dành cả ngày ngồi nhìn chằm chằm các chai rượu khác nhau với các loại màu sắc khác nhau, sau đó ngồi tưởng tưởng hương vị của những chai rượu đó ra sao...

Kinh Tửu Tửu quay đầu nhìn về phía cổng của tòa lâu đài.

...Người đặt bể cá là ông quản gia sao?

Ngoài ông ra, Kinh Tửu Tửu rất ít khi nhìn thấy ai khác, lâu lâu mới có vài ba học sinh, sinh viên lạ mặt đến đây thám hiểm.

Kinh Tửu Tửu ngồi mãi cũng chẳng nghĩ ra là ai. Ừ, chờ đến khi mình ra ngoài là được. Chờ đến khi ra ngoài rồi, mình sẽ biết được ai là người đặt bể cá, tại sao lại làm như vậy.

Mình còn có thể đi gặp cha, đi gặp các bạn bè trước đây, đi xem đủ thứ trên đời...

Kinh Tửu Tửu nhảy từ trên cửa sổ xuống, thân hình dần dần trở nên trong suốt, cho đến khi không thể nhìn thấy bằng mắt thường được nữa.

Bạch Ngộ Hoài cũng phát hiện không thấy Kinh Tửu Tửu đâu nữa.

Thật sự là đi xa à?

Không, khả năng không cao. Dưa theo lời kể của Khổng Tương Kỳ, sau khi chết có thể Kinh Tửu Tửu biến thành linh hồn bị trói buộc ở đây. Cậu không thể rời khỏi tòa lâu đài này.

Khả năng lớn nhất là đã trốn đi rồi.

Sợ đến mức phải trốn à?

Bạch Ngộ Hoài vô thức nhíu mày, bên kia lão Tào gọi anh: "Bạch ca, đến đây nhìn xem, đây là gì?"

Bạch Ngộ Hoài lên tiếng đáp lại rồi đi qua.

Lão Tào cầm trong tay một chùm chìa khóa được làm bằng đồng, có vẻ như là đã cũ lắm rồi. Anh ta ngơ ngác nói: "Đây không lẽ là chìa khóa cho chúng ta ra ngoài? Nhanh như vậy à? Chưa tới mười tám ngày mà."

Bạch Ngồ Hoài nhìn lướt quá: "Hẳn là không phải đâu."

Quý Mạnh nhỏ giọng hỏi: "Hay là chìa khóa của khu vực phụ? Lúc mới đến tôi có để ý cửa bên đó, nhìn thấy chìa khóa này cũng có vẻ khớp."

"Vậy chúng ta đi xem thử? Ngủ lại ở tòa phụ không an toàn, nhưng ban ngày đi xem thử chắc cũng không có chuyện gì đâu nhỉ? Chúng ta đi nhiều người mà." Vu Thiệu Quang nói chen vào.

Quý Mạnh không nhìn nhầm, nửa tiếng sau, mọi người tụ tập lại trước cửa tòa phụ.

Nhưng vấn đề lại đến...

"Hình như ở đây đâu có máy quay nhỉ?" Khổng Tương Kỳ mờ mịt.

"Chúng ta đi ra khỏi phạm vi quy hoạch của chương trình rồi sao?" Lão Tào dở khóc dở cười nói, "Vậy thì chúng ta về đi... Xem ra chìa khóa này khả năng lớn là manh mối vô dụng rồi."

Bạch Ngộ Hoài: "Cũng chưa chắc."

"Cũng đúng... Không chừng là cố ý bày ra đó."

"Đi thôi, dù sao chúng ta cũng có máy quay cá nhân trên người mà."