Chương 11

Như vậy sẽ mang đến hiệu quả đáng sợ cho chương trình, mọi người xem như là nhất trí muốn vào.

Nhưng bên này có vẻ cũ kỹ, mục nát hơn phía bên lâu đài chính, dẫm trên sàn nhà, mỗi một bước đều sẽ để lại dấu chân, kèm theo đó là tiếng lá khô bị dẫm lên cùng với tiếng sàn nhà kêu kẽo kẹt.

Bên đây không được cung cấp điện, mọi người chỉ có thể cầm đèn pin chiếu sáng con đường đi phía trước.

Đại sảnh trống rỗng, ngay cả vật dụng trong nhà cũng không có, đương nhiên là không thể có manh mối gì rồi.

"Đi lên lầu nhìn thử xem." Vu Thiệu Quang đề nghị, dẫn đầu đi về phía trước.

Lên đến được lầu hai lại có thêm một cánh cửa.

"Chậc, còn xích lại nữa! Sao thế, bên trong giam giữ hổ hay sư tử à?" Vu Thiệu Quang chậc lưỡi.

Dây xích kia to bằng cánh tay, bên dưới được cài một cái ổ khóa, trên ổ khóa còn được vẽ ký hiệu.

"Chương trình chuẩn bị đầy đủ thật! Bên đây cũng không quên vẽ ký hiệu, nhưng cũng không đáng sợ lắm, vẫn là bể cá kia đáng sợ hơn..."

"Chúng ta có cần tìm chìa khóa không?"

"Không cần." Bạch Ngộ Hoài cúi người, nắm lấy ổ khóa kia, một ánh sáng mờ ảo lóe lên, mọi người chưa kịp thấy rõ động tác của anh, ổ khóa kia đã vang lên một tiếng "cạch" thanh thúy - mở rồi.

Căn bản mấy chìa khóa bình thường sẽ không mở được ổ khóa này.

Ổ khóa này được vẽ một cái khốn chú.

Quý Mạnh lập tức cười hỏi: "Có phải lúc diễn "Ngày trộm cắp" Bạch ca đã đặc biệt học cách bẻ khóa không?"

Trong bộ phim đó, Bạch Ngộ Hoài sắm vai một đạo tặc.

"Tiểu Quý trộm tìm hiểu sau lưng mọi người đúng không?"

"Tiểu Quý nói thật đi, có phải cậu là fan của Bạch ca không?"

Mấy thành viên khác vừa nói vừa chọc ghẹo nhau, bên này, Bạch Ngộ Hoài đẩy cửa ra, chiếu đèn pin trong tay vào. Có ánh sáng chiếu vào, cảnh tượng bên trong cũng hiện ra trước mặt mọi người.

Hóa ra các vật dụng dưới lầu đều được cất trên lầu hai, xếp chồng chất lên nhau.

Các bước tường ngăn cách trên đây đều bị phả bỏ, không phân thành các phòng, giống hệt như một nhà kho cỡ lớn vậy.

Rõ ràng không có ma quỷ, cũng không có BGM u ám như trong phim kinh dị vang bên tai, nhưng mọi người theo bản năng mà nhíu mày, cảm thấy có chút không thoải mái.

(BGM: nhạc nền của phim)

Giống như bị mắc chứng ám ảnh cưỡng chế vậy.

Khổng Tương Kỳ chạm vào cửa, ngừng một chút: "Có đèn dầu, có thể thắp lên."

Bạch Ngộ Hoài cũng lên tiếng: "Mọi người đi về phía bốn góc, mỗi góc hẳn là đều có đèn dầu, thắp lên hết."

Những người khác thầm nghi ngờ, sao Bạch ca lại biết? Nhưng cũng không chần chờ, mọi người đều ngoan ngoãn đi tìm đèn dầu để thắp lên. Khổng Tương Kỳ nhịn không được mà mắng: "Cũng lạ lùng thật, sao bên đây không lắp cái đèn điện nào ở đây hết vậy?"

Vì để không có ánh sáng.

Bạch Ngộ Hoài thầm nói.

Mấy ngọn đèn này đều được chế tạo đặc biệt.

Lúc này, những ngọn đèn từ từ sáng lên.

Cả không gian bỗng chốc được chiếu sáng, Khổng Tương Kỳ kinh ngạc kêu lên một tiếng: "Nhìn này!" Cô vừa nói xong vội chêm thêm một câu: "Bức tranh!"

Ánh mắt mọi người chuyển động, phát hiện trên bức tường của căn phòng này và cả trên mặt đất được bày rất nhiều bức tranh.

Trong tranh đều là cùng một người.

Có bức lúc cậu còn bé, có bức lúc cậu ở lứa tuổi thiếu niên. Thiếu niên xinh đẹp cứ như vậy mà trưởng thành dần trong từng bức tranh. Nét vẽ tỉ mỉ, màu sắc phong phú, mỗi bức tranh đều đẹp đến động lòng người.

Tất cả mọi người chợt ngẩn người, bàng hoàng trước vẻ đẹp ngút trời này.

"Cậu ấy là Kinh Tửu Tửu..." Khổng Tương Kỳ lẩm bẩm nói.

So với tấm ảnh chụp trong điện thoại Khổng Tương Kỳ, những bức tranh này còn đẹp và sinh động hơn nhiều.

Bạch Ngộ Hoài cầm lấy một bức gần nhất.

Cũng khéo thật.

Một hàng chữ nhỏ được viết bên trên "Ngày 21 tháng 10 năm 2013, sinh nhật Tửu Tửu."

Bạch Ngộ Hoài lần lượt xem thêm từng cái bên cạnh, mỗi một bức đều là tranh vẽ vào ngày sinh nhật của Kinh Tửu Tửu.

Ngẫu nhiên những ngày lễ khác cũng sẽ có vài bức tranh. Chỉ là những bức tranh này không phải là những bức vẽ chân dung ngồi nghiêm chỉnh. Trong những bức tranh này, có cảnh cậu lười biếng nằm trên ghế, có cảnh cậu ngồi xổm trước bụi hoa, có cảnh cậu cầm mặt nạ trong tay như thể đang tham gia một bữa tiệc hóa trang...

Lúc này, mọi người mới chậm rãi lấy lại tinh thần.

Đột nhiên Quý Mạnh có chút hối hận khi bước vào đây, cậu ta nhìn về phía Bạch Ngộ Hoài, chỉ thấy vị ảnh đế cao quý không để chạm đến này đang yên lặng xem những bức tranh của thiếu niên kia, xem không rời mắt.

Thật sự đẹp lắm sao?

Mọi người thường yêu thích cái đẹp.

Những người khác cũng bị những bức tranh này khiến cho sững sờ mãi không lấy lại được tinh thần.

Làm cho con người ta có tránh khỏi cảm giác... ghen tị và tự ti.

"Cái kia lại là gì thế?" Mọi người còn chưa kịp hít một hơi, ngực lại đột nhiên tắc nghẹn.

Vừa rồi mọi người chỉ chăm chú ngắm tranh, lúc này lấy lại tinh thần mới phát hiện cửa sổ và trần nhà nơi này đều được che vải đen, khiến cho người ở bên trong cảm giác được một loại áp lực cực lớn.

Bạch Ngộ Hoài cũng chẳng thèm nhìn lấy mấy miếng vải đen này.

Anh đã sớm đoán ra rồi.

Bạch Ngộ Hoài đi lách qua đống đồ vật hỗn loạn này vào giữa phòng.

Nơi này càng nhiều đồ vật linh tinh được chồng chất.

Ví dụ như quần áo từ nhỏ đến lớn của Kinh Tửu Tửu, bộ chén đĩa đã từng dùng...

Quý Mạnh bên kia cảm thấy có chút thở không nổi, vội lui về sau hai bước, kết quả không biết đá phải cái gì đó, món đồ đó lăn đi, Quý Mạnh sợ đến mức tóc gáy dựng đứng, kêu lên một tiếng: "A! Cái gì vậy!"

Sắc mặt Bạch Ngộ Hoài không thay đổi, xoay người nhặt lên.

Đó là một cái hộp làm bằng đá quý được chạm khắc tinh xảo, mở ra nhìn... Bạch Ngộ Hoài ngẩn người.

"Bạch ca, đó là gì thế?" Giọng Quý Mạnh run run, hỏi.

Bạch Ngộ Hoài: "Răng sữa."

Của Kinh Tửu Tửu.

Quý Mạnh nổi da gà cả người: "Hơi tởm... Sao lại bỏ mấy thứ đó trong này?"

Bạch Ngộ Hoài cau mày: "Không phải là tởm, mà là yêu."

Gì cơ? Lời nói suýt bật ra khỏi miệng lại bị Quý Mạnh nuốt trở về. Bởi vì đây là lần đầu tiên Bạch Ngộ Hoài sửa lại lời cậu ta một cách lạnh lùng như vậy, điều này khiến cậu ta không khỏi nghi ngờ bản thân mình, phải chăng lời nói vừa rồi của mình đã đắc tội Bạch Ngộ Hoài.