Chương 12

Bạch Ngộ Hoài đưa mắt nhìn chằm chằm chiếc hộp, giống như là nhìn chiếc hộp đó sẽ thấy thiếu niên kia vậy.

Anh thản nhiên nói: "Người giữ lại những thứ này, đối với người ta là yêu thương tận đáy lòng."

Khổng Tương Kỳ nghe xong, đôi mắt có chút đỏ lên: "Nói như thế, cậu ấm Kinh gia này chết đi thật tiếc quá." Cô giơ giơ lên gì đó trong tay: "Ở bên cạnh tôi thấy có quyển vở dán đầy giấy khen của cậu ấy, cùng với vài quyển truyện cổ Grimm nữa."

Những người khác cũng không khỏi thở dài.

Càng hiểu biết nhiều về một người, tự nhiên lại càng đồng cảm với người đó.

Bạch Ngộ Hoài nói: "Đi thôi, đi về. Ở đây không có manh mối gì."

Những người khác gật gật đầu, cũng không ở lại nữa, tránh cảm giác vừa cảm thấy âm u vừa cảm thấy bi thương. Những cảm xúc này cứ thay qua đổi lại, chịu không nổi!

Quý Mạnh cố tình đi cạnh Bạch Ngộ Hoài, lúc đi xuống lầu, đột nhiên cậu ta cảm giác có ánh sáng gì đó chợt lóe.

Cậu ta trợn tròn con mắt.

... Là cái hộp làm bằng đá quý kia!

Bạch ca cầm theo cái hộp này làm gì?

Quý Mạnh mím môi.

Bạch ca thích cái này hả? Người ta đã chết rồi mà vẫn muốn đem đồ của người ta về làm kỷ niệm sao?

Quý Mạnh nhịn không được thầm nghĩ... Đẹp như thế là hay biết mấy, cho dù có chết đi cũng còn có rất nhiều người nhớ thương.

Vài ngày sau, Kinh Tửu Tửu vẫn không xuất hiện, mọi người vẫn tiếp tục ghi hình. Chỉ là bọn họ không thể thoải mái được một ngày. Bởi vì tòa lâu đài cổ này tuy là chẳng thấy quỷ đâu, nhưng khắp nơi đều bắt đầu lộ ra sự thay đổi kỳ lạ.

Không phải ký hiệu thì lại là thần chú, rồi đến trận phong thủy kỳ quái, bàn bát quái... Vài ngày kế đó, bọn họ cứ liên tục gặp phải, gặp nhiều đến mức sợ nổi cả da gà.

Hôm nay đã là ngày thứ mười bảy, bọ họ cũng sắp lấy được chìa khóa mở cửa để rời khỏi đây rồi.

"Hình như chúng ta vẫn chưa đi qua bên tòa phụ phía bên trái nhỉ?" Lão Tào hỏi.

"Đúng thế." Khổng Tương Kỳ chợt ngẩng ra, nói: "Chúng ta có thể đi rồi."

Vân Hinh đứng một bên cười cười nịnh nọt: "Bạch ca dạy chúng ta nhiều thứ quá, Bạch ca bí mật thích xem mấy loại sách này sao, hôm nào lại diễn thử bộ Thiên Sư xem."

Bạch Ngộ Hoài lơ đãng đáp lại.

Hộp bằng đá quý kia hiện đăng nằm trong tay anh. Dùng mấy thứ này làm một trận pháp nhỏ là có thể kéo linh hồn của thiếu niên đến.

Cậu đã mất tích mấy ngày rồi.

Cho dù là có trốn thì cũng phải lộ diện đi chứ.

Hay là có thiết kế nào đó trong lâu đài này mà anh đã sơ hở bỏ qua, nên thiếu niên lại bị kéo vào trong bóng tối sâu hơn?

Bạch Ngộ Hoài vuốt ve chiếc hộp, bởi vì được làm bằng đá quý chạm trổ nên có hơn gồ ghề, ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo dần. Nếu thật sự là như thế, vậy thì phải lập một trận pháp lớn hơn, trước tiên phải biến trận phong thủy này từ sinh thành tử. Người bày trận nếu cảm ứng được, đương nhiên sẽ chạy đến đây, vừa hay để anh bắt lấy.

.....

Kinh Tửu Tửu ngồi xếp bằng trong tủ khóa, cách một cánh cửa tủ nói chuyện với người máy nhỏ.

Người máy nhỏ: "Khi nào thì cậu mới chịu ra đây?"

Kinh Tửu Tửu yếu ớt nói: "Sắp rồi, sắp rồi."

Người máy nhỏ: "Rốt cuộc cậu đang làm gì thế?"

Kinh Tửu Tửu: "Biến hình đó."

Người máy nhỏ:?

Kinh Tửu Tửu cào cào tủ quần áo, cố tìm lại cảm giác âm u lúc nãy.

Trong bộ phim kia, nữ quỷ kia cào một cái là đã có thể lật móng rồi. Hay là mình cũng lật móng nhỉ? Kinh Tửu Tửu cân nhắc một lát, không được không được. Nhìn có vẻ đau, cậu chịu không nổi đâu.

"Cái tủ này thật sự thần kỳ ghê, tôi ngồi trong đây ngẩn người một lát là sẽ biến hình." Kinh Tửu Tửu nói.

Ngươi máy nhỏ:?

Người máy nhỏ nhịn không nổi nữa: "Thật sự thì... cậu cũng không cần nghiêm túc quá đâu." Nó không thể không nói: "Tiến độ đe dọa của cậu cũng sắp xong rồi, chỉ còn một chút nữa thôi là được."

Thật sự thì nó cũng cảm thấy không đúng lắm.

Thiếu niên cứ ngồi lỳ trong tủ suốt, sao tiến độ đe dọa lại có thể tự mình đi lên được nhỉ?

"Cậu xuất hiện đi, chỉ cần dọa sương sương thôi là được rồi." Người máy nhỏ nói.

Ý người máy nhỏ là, không muốn cậu cảm thấy hài lòng rồi mà buông tay không làm nữa, cho nên mới không nói cho cậu. Nhưng bây giờ thì sao, thấy thiếu niên vẫn cứ rất nghiêm túc, lại còn chuẩn bị kỹ càng, nhưng mọi người cũng sắp ghi hình xong, chuẩn bị bỏ chạy đến nơi rồi. Đâu thể để cho thanh tiến độ tự mình tăng lên được!

"Thật hả?" Kinh Tửu Tửu bước ra khỏi tủ.

Người máy nhỏ cũng ngẩn người.

Kinh Tửu Tửu thật sự đã biến hình.

Không phải xấu.

Cậu vẫn rất xinh đẹp, nhưng đẹp đến mức khiến cho người ta tim đập chân run, lòng đầy sợ hãi.

"Tôi không nói chuyện với cậu nữa." Kinh Tửu Tửu vô cùng lo lắng mà đi xuống lầu.

"Này, mọi người có cảm thấy hơi nóng không?" Vân Hinh cúi đầu thở hắt ra một cái, cởϊ áσ khoác.

Khổng Tương Kỳ cũng nhíu mày: "Có chút nóng, nóng đến mức giống như... giống như xương cốt cũng đau rã rời. Kỳ lạ thật, hay là do hai ngày nay chúng ta chạy lên chạy xuống khắp nơi nên mệt quá?"

Bạch Ngô Hoài hình như có cảm giác gì đó liền quay đầu lại.

Một ngọn lửa cực nóng, sáng rực. Lửa nóng đến mức dường như có thể nhìn thấy được ở chính giữa là ngọn lửa màu trắng*, sáng đến mức có thể soi sáng hết tất cả những nơi mà Bạch Ngộ Hoài có thể nhìn thấy được.

(*lửa trắng là ngọn lửa có nhiệt độ gần như là nóng nhất, chỉ xếp sau lửa xanh)

"Lâu đài cổ này có gắn điều hòa sao?"

"Nằm mơ à? Tòa lâu đài này đã chục năm rồi, đào đầu ra điều hòa?"

"Không đúng, không phải đang vào thu rồi sao? Sao đột nhiên giống như quay về mùa hè thế này."

Người bên cạnh gãi gãi cánh tay nói.

Bọn họ không thấy được ngọn lửa kia.

Nhưng ngọn lửa đó cũng không phải chỉ là lửa. Bạch Ngộ Hoài nhắm mắt, sau đó lại mở mắt ---

Thiếu niên bị ngọn lửa bao trùm, đi từ cầu thang về phía anh, gương mặt lại càng đẹp hơn.

Cảnh này giống hệt như trong truyền thuyết cổ đại, phượng hoàng sinh ra từ trong lửa.

Sự xinh đẹp ấy mang theo huyết lệ.

Bạch Ngộ Hoài tựa như có thể nhìn thấy, dưới linh hồn kia còn có bóng hình đang giãy dụa, cuộn mình.

Đây là dáng vẻ lúc cậu chết đi.

L*иg ngực Bạch Ngộ Hoài như thắt lại, ánh mắt hiện lên một vẻ lạnh lùng ảm đạm.

Kinh Tửu Tửu cũng không hề nhận ra cảm xúc của Bạch Ngộ Hoài, cậu cố gắng đi thật cẩn thận, sợ lại vấp phải tấm thảm lần nữa, vậy thì mất mặt quỷ lắm đó!

Dù sao với dáng vẻ bây giờ của cậu, nhìn chẳng hề giống người tí nào!

Bây giờ có mất mặt nữa thì cũng chẳng thể giả vờ như mình là con người được nữa.

Cuối cùng thì Kinh Tửu Tửu cũng đi được đến bên cạnh Bạch Ngộ Hoài.

Lúc này, hẳn là chỉ có Bạch Ngộ Hoài mới có thể thấy cậu.

Dọa một người cũng là dọa, dọa một đám người cũng là dọa. Kinh Tửu Tửu nghĩ nghĩ, vẫn là chỉ nên dọa mỗi Bạch Ngộ Hoài là được rồi, không cần phải dọa nhưng người khác đâu. Dù sao tiến độ cũng gần xong rồi mà!

Kinh Tửu Tửu vẫy vẫy tay rồi cúi người một cái.

Bạch Ngộ Hoài chẳng hề nhúc nhích gì.

Không đúng nha.

Hẳn là anh ấy phải thấy được mình chứ.

Chẳng lẽ mình làm quỷ không đến nơi đến chốn? Biến hình cũng biến không ra.

Thật ra Bạch Ngộ Hoài rất muốn đưa tay đè lại ngọn lửa hừng hực trên người thiếu niên.

Nhưng lại không thể để những người khác thấy được.

Bạch Ngộ Hoài khẽ nhíu mày.

Kinh Tửu Tửu thấy anh vẫn cứ bất động như núi, có chút sốt ruột.

Thế là cậu lại chui vào lòng ngực Bạch Ngộ Hoài, ngồi lên đùi anh, còn vươn tay đặt lên cổ anh nữa, cả người như dính sát vào Bạch Ngộ Hoài.

Anh mau nhìn tôi đi!

"Choang", Bạch Ngộ Hoài đánh rơi cái cốc.

Lời tác giả:

Kinh Tửu Tửu lo lắng đi xuống lầu.

Cháy – Vô – Cùng – Dữ - Dội.