Chương 13

Những người khác đồng loạt quay đầu lại.

Chỉ thấy yết hầu Bạch Ngộ Hoài hơi động, mặt không chút thay đổi mà cúi người nhặt mảnh vỡ của cái cốc lên.

Kinh Tửu Tửu bị chọc tức.

Anh ấy nhặt cốc cũng không thèm nhìn mình!

Thật ra nếu Kinh Tửu Tửu có mọc thêm con mắt sau gáy sẽ phát hiện, lúc Bạch Ngộ Hoài cúi người xuống, tay trái của anh đặt trên eo cậu. Như là sợ cậu sẽ nhảy xuống khỏi người anh, làm vậy là để giữ cậu lại.

"Ăn xong cơm chúng ta qua bên kia xem thử đi." Bạch Ngộ Hoài nói.

Những người khác gật đầu coi như đáp lại, không ai nghĩ đến việc hỏi anh vì sao lại làm rơi cốc, dù sao cũng chỉ là một cái cốc mà thôi.

Mọi người đứng dậy đi nấu cơm, Bạch Ngộ Hoài đương nhiên cũng đứng dậy đi giúp đỡ. Kinh Tửu Tửu lại phải trượt xuống.

Cậu cũng không thật sự nổi giận, lẽo đẽo đi sau Bạch Ngộ Hoài ngáp một cái.

Bạch Ngộ Hoài vừa quay đầu, có thể thoáng thấy răng nanh nho nhỏ của cậu lộ ra.

Quay đầu lần nữa lại thấy Kinh Tửu Tửu dụi dụi mắt.

Lại quay đầu nhìn, lúc này cậu làm một tay mình biến mất... Chắc cậu chưa bao giờ xem Thần điêu đại hiệp nhỉ. Bạch Ngộ Hoài thầm nghĩ, Dương Quá thiếu một tay cũng vẫn đẹp trai như thế.

Mất tích nhiều ngày như vậy, bây giờ vừa xuất hiện lại muốn trêu cợt anh? Còn cho là anh không thấy?

Bạch Ngộ Hoài dời mắt đi, coi như mình không thấy đi. Để nhóc quỷ này thỏa mãn thôi vậy...

Kinh Tửu Tửu đã bày ra đủ loại kỹ xảo rồi, cuối cùng cho dù là một con quỷ cũng biết mệt chứ.

Cậu lười biếng dựa vào cạnh bàn, suy nghĩ, bộ mình chưa đủ đáng sợ sao?

Bỏ đi.

Kinh Tửu Tửu chuyển động ngón tay, một cái đĩa được đặt trên bàn bỗng bay lên.

Bạch Ngộ Hoài quay người lại vừa lúc thấy, sắc mặt vẫn không đổi, đưa tay lên đè cái đĩa lại.

Kinh Tửu Tửu:???

Cơm tối đơn giản chẳng mấy chốc đã làm xong, mọi người quây quần cùng nhau, lúc này bọn họ vẫn còn cảm giác nóng bức, giống như có một ngọn lửa đang len lỏi trong xương cốt bọn họ vậy. Bọn họ không thể không ăn nhanh, muốn mau chóng chạy sang phía bên tòa phụ kia.

Kinh Tửu Tửu lại động ngón tay, nến di chuyển.

Lúc này đột nhiên Bạch Ngộ Hoài đập tay lên bàn.

Mọi người sửng sốt, lại nhìn về phía Bạch Ngộ Hoài. Giây phút này, người đàn ông một tay cầm nĩa, một tay đặt trên bàn, giống hệt như một vai diễn có thân phận lớn mà anh đã từng diễn qua.

Là, là do bọn tôi ăn chậm quá sao?

Mọi người thầm run rẩy, theo bản năng mà sợ khí thế trên người Bạch Ngộ Hoài, lại càng cố gắng nuốt cơm nhanh hơn.

Kinh Tửu Tửu: "..."

Cậu nhíu nhíu mày, cảm thấy mu bàn tay mình có hơi nóng.

Đáng lẽ cậu không cảm nhận được mới đúng chứ.

Nhưng tay của người đàn ông này nhìn thì có vẻ như là đang tùy tiện đặt trên bàn, thật ra lúc này đang giữ chặt lại tay cậu, truyền cho cậu nhiệt độ ấm áp của con người.

Thật sự là kỳ lạ. Kinh Tửu Tửu thầm nói, định rút tay ra nhưng lại không thể rút ra được.

Cậu co ngón tay lại, đành phải ngoan ngoãn ngồi bất động ở đó.

Mình làm quỷ mà làm không nên thân!

Kinh Tửu Tửu rút ra kết luận.

Cơm nước xong, Bạch Ngộ Hoài liền cùng những người khác và cả người quay phim đi sang tòa bên cạnh.

Kinh Tửu Tửu rốt cuộc cũng rút được tay về, vì thế phiêu đãng đi theo sau bọn họ.

Chờ đến khi bước vào tòa kiến trúc phía bên đây, Bạch Ngộ Hoài rõ ràng thấy Kinh Tửu Tửu rụt chân lại. Có khả năng ở đây có cái gì đó. Vẻ mặt của Bạch Ngộ Hoài bỗng chốc trở nên lạnh lùng.

"Bên đây cũng không có đèn. Thật sự là kỳ quái... Xây một tòa lâu đài lớn như vậy, đương nhiên đâu thể nào thiếu tiền để gắn đèn được."

"Mở đèn pin lên trước đi, xem thử xung quanh có ngọn đèn dầu nào không?"

Mấy thành viên nói.

Bạch Ngộ Hoài ngẩng đầu liếc mắt nhìn xung quanh một cái: "Ở đây không có."

Những người khác cũng nghe theo lời anh nói, không chút nghi ngờ.

Đồ đạt được chất đầy ở đây, mọi người ai cũng đi đứng thật cẩn thận để không va phải.

Sàn nhà vang lên tiếng kẽo kẹt thật to, to đến mức khiến người ta phiền lòng.

Vu Thiệu Quang nhịn không được đạp đạp hai cái, nói: "Sao tôi cảm giác sàn nhà phía bên đây có vẻ giòn nhỉ?"

Vừa dứt lời, một tiếng "Ầm" vang lên.

"Đm! Vu Thiệu Quang, mẹ nói cái miệng quạ đen!"

"A a a!"

Mọi người nhốn nháo hét lên, sau đó đồng loạt rơi xuống, ngay cả Bạch Ngộ Hoài cũng không tránh được. Bởi vì lúc Vu Thiệu Quang dậm chân, anh đang liếc nhìn sang phía Kinh Tửu Tửu.

Đất bụi bay lên rồi lại rơi xuống.

Vài người ho khan vài tiếng, sau đó Khổng Tương Kỳ cào cấu xung quanh, nhưng không tìm được chỗ để mượn lực, đã vậy còn bốc phải một nắm bùn đất, lúc ấy cô cảm thấy buồn nôn không chịu nổi.

"Eo..."

"Đm, ở dưới đây đào cái hang to như vậy làm gì? Bị điên hả!" Vu Thiệu Quang nhịn không được mà mắng.

"Không phải là hang mà là tầng hầm bị bùn lấp đầy." Bạch Ngộ Hoài bình tĩnh nói, "Trước tiên kiểm tra xem có ai bị thương không?"

Bạch Ngộ Hoài vừa lên tiếng, mọi ngươi cũng bình tĩnh lại, nghe theo lời anh mà cầm lấy đèn pin kiểm tra lẫn nhau.

"Tôi không sao..."

"Tôi cũng ổn."

"Hẳn là mọi người không ai bị gì cả, ôi, chỉ là rơi xuống hơi bị đau thôi. Độ cao này cao quá trời!"

"Nhưng chẳng phải là không sao à, may là bên dưới có bùn đó. Nếu dưới đây là xi măng thì gãy tay gãy chân là còn nhẹ."

Mọi người đều cảm thấy thật may mắn, Bạch Ngộ Hoài thì lại không lên tiếng, anh ngẩng đầu nhìn lên phía trên.

... Không thấy hình bóng Kinh Tửu Tửu đâu nữa.

Lại bị dọa chạy rồi?

Hay lại bị trói lại ở chỗ nào rồi?

Lúc này mọi người cảm thán xong, cũng từ từ ý thức được có một vấn đề hơi căng: "Cao như vậy, chúng ta ra ngoài bằng cách nào bây giờ?"

"Di động, di động! Gọi điện thoại cho tổ cương trình đi!"

"Đm, lần này chơi lớn quá, quay một cái chương trình thôi mà thê thảm tới mức này."

Khổng Tương Kỳ há miệng, cuối cùng nghẹn ra được một câu: "... Mùa này hẳn là đáng xem lắm đây."

Lời này vừa được nói ra, không khí mới hòa hoãn được một chút.