Chương 1-2: Thứ hai.

"Chào lớp trưởng!" Kỳ Hướng Tinh mới vừa vào lớp liền có người đưa đồng phục đến. Cô nhận lấy đồng phục, nói cảm ơn, vừa cởi bộ đồ cao bồi vừa hỏi:

"Tại sao cậu lại biết tớ không đem đồng phục vậy?"

Bạn cùng bàn của Kỳ Hướng Tinh là một nam beta, hắn gãi gãi đầu: "Tớ cũng không biết, chỉ là hôm nay bọn tiểu Triệu đứng trực ở cổng lớn phía đông nói cần một bộ đồng phục. Nhà của tớ ở gần đây, tớ đoán có bạn học không mang đồng phục nên trở về cầm một bộ."

"Trước kia, lớp chúng ta không phải vẫn luôn trực ở cửa trong sao? Tại sao bây giờ lại trực ở cửa ngoài? Nhưng mà cổng ngoài cũng tốt, nhờ tiểu Triệu nhắc nhở nên tới mới kịp mang theo bộ đồng phục."

Tay Kỳ Hướng Tinh kéo khoá, trong mắt chứa ý cười nhàn nhạt.

"Lớp trưởng, có phải manh O lớp ba……?" Bạn cùng bàn của Kỳ Hướng Tinh còn chưa nói xong, liền thấy được bộ dáng cười như không cười của cô, hắn nhanh chóng sửa miệng: "Có phải cậu và tẩu tử……?"

Kỳ Hướng Tinh ngửa đầu, kiêu ngạo nói: "Tiểu tức phụ hôm nay không có chờ tớ! Vì phiên trực trường nên cô ấy đã bỏ ra nhiều công sức!" Kỳ Hướng Tinh trừng mắt nhìn hắn: "Đỗ Tử Hằng, nếu cậu không có gì làm thì học bài đi! Cùng lớp ba thi đấu là một chuyện, nhưng cũng đừng mắng tiểu tức phụ của tớ!"

Đỗ Tử Hằng ngượng ngùng cười, hắn lấy ra sách ngữ văn học bài.

Đến thời gian học văn, Kỳ Hướng Tinh bị chủ nhiệm lớp kiêm lão sư dạy ngữ văn Nhạc Thu gọi dò bài.

Cô nhe răng , trợn mắt đọc không ra, đành phải một bên nhìn trộm sách ngữ văn trong tay Nhạc Thu, một bên cố gắng nhớ lại nội dung.

Cô ấp úng nửa ngày, Nhạc Thu không kiên nhẫn gập sách lại: "Câu tiếp theo là gì?"

Nhạc Thu là nữ alpha nên tính tình cũng cứng rắn. Kỳ Hướng Tinh nhếch miệng cười, "Lão sư, hôm nay cô rất xinh đẹp nha."

"Đừng bày trò với cô." Nhạc Thu trợn trắng mắt: "Cũng đừng làm trò này với Tần lão sư, Tần lão sư là omega, tính tình người ta mềm mại, em liền ỷ người ta thích em sao?"

"Loan Lễ, mau tới đây!" Nhạc Thu nhìn thấy Loan Lễ, ánh mắt liền sáng lên: "Em tới đọc cho Kỳ Hướng Tinh nghe bài "Tỳ bà hành" để em ấy biết thế nào mới là học sinh xuất sắc đi."

Loan Lễ ngoan ngoãn đi tới, liếc nhìn Kỳ Hướng Tinh một cái, ngâm nga đọc bài.

Lực chú ý của Kỳ Hướng Tinh từ từ tan rã, từ nội dung bài học dời lên trên mặt Loan Lễ. Loan Lễ cũng thật đẹp nha……

Vẻ đẹp của Loan Lễ là vẻ đẹp vừa tinh xảo, vừa nhu nhược, tựa như hoa đào lung lay sắp đổ, lại tựa như sương mai buổi sớm. Cô giống như tiên nữ từ trong màn sương bước ra, uyển chuyển, nhẹ nhàng và tuyệt mĩ, mang theo hơi thở không nhiễm trần thế.

Vành tai Kỳ Hướng Tinh dần dần chuyển sang màu hồng nhạt. Nhạc Thu vừa lòng nhìn học sinh ngoan của mình đọc xong bài thơ, cô quay qua cầm quyển sách gõ nhẹ lên đầu Kỳ Hướng Tinh: "Có nghe thấy không?"

"Lão sư, Tần lão sư có việc tìm em, em đi trước đây." Loan Lễ không nhìn Kỳ Hướng Tinh, cô gật đầu với Nhạc Thu rồi rời đi.

Nhạc Thu cười tủm tỉm nhìn Kỳ Hướng Tinh.

"Em có cảm giác với người ta đúng không?"

Kỳ Hướng Tinh mới vừa lấy lại tinh thần, liền đối diện với ánh mắt ý vị thâm trường của Nhạc Thu, mặt cô ngay tức khắc đỏ lên: "Em……"

"Các em còn chưa có phân hoá, đừng có nghĩ nhiều như vậy!" Nhạc Thu có chút buồn rầu nhìn Kỳ Hướng Tinh: "Loan Lễ có biết em thầm mền em ấy không?"

Kỳ Hướng Tinh ngượng ngùng cười: "Lão sư, em nói nhỏ cho cô nghe, cô đừng nói với người khác nha…… Mẹ của em và Loan Lễ rất thân với nhau."

"Có mẹ thân nhau cũng không được, dù sao các em cũng chưa phân hoá mà." Nhạc Thu nhướng mày, "Đúng rồi, kết quả kiểm tra đo lường phân hoá của em như thế nào?"

Kỳ Hướng Tinh chớp đôi mắt, "Báo cáo kiểm tra đo lường ghi rằng 99% em sẽ phân hoá thành alpha, em cũng nhìn trộm Loan Lễ, cô ấy 99% phân hoá thành omega. Lão sư yên tâm, em nhất định sẽ bảo vệ cô ấy."

Dứt lời, Kỳ Hướng Tinh chào Nhạc Thu một cái, cô cầm sách đi về phòng học.

Nhạc Thu ở phía sau bật cười: "Cô lo lắng cái này làm gì? Cô là sợ em yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến Loan Lễ."

Kỳ Hướng Tinh đi được hai bước, đột nhiên như nhớ tới cái gì, cô quay đầu chạy về phía cầu thang, ở trước cửa phòng của tổ toán cô nhìn thấy Loan Lễ. Đứng trước mặt Loan Lễ là một nữ sinh đang thẹn thùng, đưa cho Loan Lễ một phong thư hồng nhạt rồi quay đầu chạy đi.

Kỳ Hướng Tinh ngốc tại chỗ, trừng lớn đôi mắt, cô hơi hé miệng, nhưng vẫn không gọi Loan Lễ.

Tác giả có lời muốn nói:

Kỳ Hướng Tinh: Lão bà phải thích tớ! Tớ chính là mãnh A!

Loan Lễ: Thêm vài chương nữa cậu sẽ trở thành mãnh O, rất vui vẻ đúng không?

Kỳ Hướng Tinh: QAQ!