Chương 1

Tháng bảy ở Kinh Châu, mặt trời gây gắt.

Diệp Thiển Quân mặc đồng phục rửa xe, đang nghiêm túc cọ rửa một chiếc xe sang trọng, thỉnh thoảng lại cau mày.

Mẹ kiếp, cô tới tháng sớm hơn mọi lần đau đến đứng không vững.

“Tiểu diệp, cô làm nhanh lên, chủ xe sắp đến lấy xe.”

Cố tình, cách đó không xa quản lý đang tiếp đón khách, suy nghĩ một lúc anh ta vẫn không yên tâm, đi đến nghiêm túc nói: “Bộ phận lốp xe cũng muốn cẩn thận lau khô, chú ý lau sạch sẽ trong xe nửa. Chủ xe có thói ở sạch, một chút vết bẩn cũng không chịu được, chú ý cẩn thận biết không?”.

“Quản lý yên tâm, tôi sẽ làm tốt.”

Thiển Quân gật đầu, càng nghiêm túc chà lau, nhưng bụng dưới thỉnh thoảng lại đau nhức, một lúc sau, sắc mặt cô tái nhợt,trên trán ra rất nhiều mồ hôi.

Sau khi lau khô thùng xe, cô mở cửa xe cẩn thận bước vào kiểm tra lại xem bên trong xe có sạch sẽ không, thậm chí còn nhấc tấm thảm dưới chân lên kiểm tra cẩn thận.

Trong xe có một mùi hương thoang thoảng, một mùi hoa không thể gọi tên, khiến người ta cảm thấy đặc biệt dễ chịu.

Cô ghé vào nằm bò ở ghế sau, cô có cảm giác như mí mắt đang đấu tranh khi sắp nằm sấp xuống, cô không còn chút sức lực nào nữa, bụng cô đau khủng khϊếp.

Nghĩ rằng chỉ cần nghỉ ngơi một lát là được, liền từ từ nhắm mắt lại.

Trước khi kịp nhận ra điều đó, cô đã ngủ quên.

"Giang thiếu, mời đi bên này." Người phụ trách dẫn đường đi đằng trước.

Giang Nguyệt Sanh cau mày như đang tức giận.

Ông già bất ngờ sắp xếp một cuộc hôn nhân cho anh ta mà không hề có một lời giải thích nào.

Trên lông mày của anh ta hiện lên sự tức giận làm cho người ta sợ hãi.

Người quản lý không dám nói nhiều, chỉ cung kính dẫn đường.

“Theo lời dặn của anh, xe đã được đánh bóng lại, mọi ngóc ngách đều đã được dọn dẹp sạch sẽ.” Nói xong, người quản lý cung kính đưa chìa khóa tới.

Giang Nguyệt Sanh từ đầu đến cuối đều không nói một lời, trực tiếp cầm chìa khóa lên xe.

Tuy nhiên, khứu giác nhạy bén của anh đã phát hiện ra được mùi máu thoang thoảng trong xe.

Anh quay lại nhìn thì thấy một người phụ nữ nhếch nhác đang nằm ở ghế sau, ngủ say.

Trong phút chốc, cơn giận giữa hai lông mày của anh càng sâu hơn. Anh ta bước ra khỏi xe và đóng sầm cửa xe lại.

"Giang thiếu, ngài có cái gì không hài lòng sao?"

Người quản lý tưởng rằng cuối cùng mình cũng đã bỏ được quả bom hẹn giờ, vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại nhìn thấy người đàn ông này bước xuống xe, sắc mặt càng khó coi hơn, lập tức khiến trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Trong lòng chợt nảy ra một ý nghĩ, có phải đã xảy ra chuyện gì không?

Giang Nguyệt Sanh không để ý tới anh, đi tới ghế sau, mở cửa.

Không cần suy nghĩ, anh ta trực tiếp cúi người xuống, bế người đang ngủ say bên trong lên rồi ném ra khỏi xe.

Giang Nguyệt Sanh quay người nhìn đồ vật ở ghế sau, sắc mặt lập tức tái xanh.

Diệp Thiển Quân mơ mơ màng màng, bụng đau nhức, đến bây giờ còn chưa ăn cơm trưa, khiến cả người cô cảm thấy choáng váng, phản ứng chậm hơn một nhịp, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nếu không phải người quản lý nhanh tay đỡ cô, có lẽ bây giờ cô đã nằm trên sàn rồi.

"Tiểu Diệp, em đang làm gì vậy?"

Người quản lý cũng lo lắng, anh ta biết rất rõ tính tình của đại thiếu gia Giang gia, nếu điều này khiến anh ta tức giận, một giây thôi đại lý xe này đều đừng nghĩ còn có thể mở ở Kinh Châu.

“Chủ quản”.

Ý thức của Diệp Thiển Quân dần dần trở nên rõ ràng, lung lay đứng vững.

Ánh nắng gay gắt chiếu vào da đầu khiến cô choáng váng, chớt nhớ lại việc tốt mình đã làm, cô nhanh chóng cúi đầu thừa nhận lỗi lầm của mình: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không cố ý. Tôi chỉ là hơi..."