Chương 2: 50 vạn, tiền mặt hay chi phiếu

Giọng điệu lạnh lùng, một chút thương hương tiếc ngọc cũng không có.

“Chỉ là buồn ngủ thôi, cảm thấy ngủ trong xe của tôi rất thoải mái? Hay là muốn nhân cơ hội này đến gần tôi hoặc trèo lên giường của tôi?”

Lời nói của anh ta rất gay gắt và khó nghe.

Diệp Thiển Quân ngẩng đầu, sửng sốt.

Đập vào mắt là khuôn mắt tuấn tú của một người đàn ông, đôi mắt sâu thẩm làm người ta khó nhìn thấu, lộ ra chút tức giận. Trên khóe môi là nụ cười mỉa mai và đầy khinh thường.

“Xin anh nói chuyện tôn trọng một chút!”

Diệp Thiển Quân không phải là người tính cách mềm yếu, cô biết mình ngủ trong xe của khách hàng là sai, nhưng cô tuyệt đối không thể tiếp thu sự sĩ nhục như vậy.

Vì thế cô ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt của anh ta nói: “ Ngủ trong xe của anh là tôi sai, tôi xin lỗi. Nhưng xin đừng tiến hành sĩ nhục đối với tôi, đây là phép lịch sự cơ bản của một quý ông, đúng không?

Nhưng Diệp Thiển Quân càng nhìn người đàn ông trước mặt, càng cảm thấy quen mặt.

Ánh mắt đảo quanh trên người Giang Nguyệt Sanh đánh giá, đôi mắt chợt sáng lên.

Là anh ta! Con trai cả nổi tiếng của Giang gia!

“phép lịch sự?”

Giang Nguyệt Sanh trong mắt mang theo vẻ mỉa mai nhìn hai người trước mặt, anh vươn tay kéo cánh tay cô, đẩy đầu cô về phía cửa xe, Diệp Thiển Quân không còn cách nào ngoài phải nhìn thẳng vào trong xe.

"Vậy hiện tại xin cô nói cho tôi biết, vấn đề này nên giải quyết như thế nào?"

Diệp Thiển Quân giãy giụa một chút, phát hiện không thể làm gì được, cô nhịn xuống đau đớn ở bụng và cánh tay, đưa mắt nhìn về phía ghế xe.

Khi cô nhìn thấy rõ ràng thứ trên đó, sắc mặt cô lúc thì đỏ bừng lúc thì trắng bạch, theo bản năng liền tưởng quay đầu lại đi xem mông của mình.

May mắn thay, đồng phục rửa xe đều có màu tối nên rất khó nhìn thấy chiếc quần bị ố màu.

Tuy nhiên, vết máu bên trong xe rất rõ ràng, trong thời tiết nắng gắt như vậy, chỉ trong thời gian ngắn toàn bộ xe đã tràn ngập mùi máu tươi khó chịu.

“Giang thiếu gia, thực xin lỗi, là do chúng tôi sơ sẩy.”

Quản lí cũng đi tới, ánh mắt rất độc, liếc mắt nhìn một cái đã thấy, sợ đến mức nuốt nước bọt, vội vàng xin lỗi: “Giang thiếu, thực sự xin lỗi, là chúng tôi sơ sẩy.”

“Cậu đừng nóng giận, tôi lập tức cho người xử lý. Tiểu Diệp là người mới đến nên không biết rõ quy định ở đây, cậu yên tâm, tôi cam đoan cậu sẽ không thấy cô ấy xuất hiện ở đây nửa!”

Diệp Thiển Quân cảm thấy áy náy, hoàn toàn không nói nên lời.

Làm dơ người khác xe, thật là nàng không đúng, bị chủ quản khai trừ không gì đáng trách.

Quả thực đó là lỗi của cô khi làm bẩn xe của người khác và việc cô bị cấp trên sa thải là điều dễ hiểu.

Cô cúi đầu, hạ giọng một chút nói: “Tôi sẽ xử lý sạch sẽ ngay, hoặc… hoặc bộ ghế này giá bao nhiêu, tôi sẽ bồi thường.”

Giang Nguyệt Sanh cảm thấy cô nhất định là đang nói giỡn.

Bồi thường?

Anh ta buông tay ra, lau tay rồi đút một tay vào thắt lưng, ánh mắt có chút buồn cười nhìn Diệp Thiển Quân nói: “Bộ ghế này là tôi từ nước ngoài mang về, là hàng thiết kế riêng. Cô muốn bồi thường? Được, 50 vạn, tiền mặt hay chi phiếu?”

50 vạn?

Diệp Thiển Quân kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn ánh mắt giễu cợt của Giang Nguyệt Sanh, nắm tay âm thầm nắm chặt.

Cô lấy đâu ra 50 vạn, đến giờ mẹ cô vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, chưa biết sống chết ra sao.

Nếu có cách nào khác, cô cũng sẽ không đi khắp nơi xin việc để kiếm tiền.

“Giang thiếu, thực xin lỗi!”

Diệp Thiển Quân buông ra nắm tay, lui một bước về phía sau, trực tiếp cúi đầu khom lưng chín mươi độ : “ Tôi thật sự không có khả năng chi trả 50 vạn, xin anh đại nhân đừng chấp tiểu nhân! Nếu có thể, tôi sẵn sàng làm việc khác để đền bù.”

Quản lý cũng sợ bản thân gặp rắc rối, từ bên cạnh khuyên nhủ:“Giang thiếu, cậu đừng qua so đo với cô ấy chuyện này. Cậu nhìn xem, hôm nay trời nóng như vậy, sao cậu không đi nghỉ ngơi trước một chút, tôi lập tức cho người đem xe dọn dẹp sạch sẽ.”