Chương 3

Chương 3:

Giang Nguyệt Sanh giơ tay, ra hiệu cho người quản lý đừng nói chuyện.

Anh tiến lên đưa tay nâng cằm Thiển Quân, lạnh lùng nói: “Làm chuyện khác để bồi thường sao? Tôi còn tưởng cô rất thanh cao, mục đích của cô còn không phải chỉ là leo lên giường của tôi thôi sao? Nhưng mà loại thủ đoạn này…. Tôi vẫn là lần tiên gặp phải.”

Diệp Thiển Quân nhịn xuống đau bụng, sắc mắt có chút tái nhợt, cô thật không nghĩ tới Giang Nguyệt Sanh lại là loại người như vậy.

Gạt đầu sang một bên, cô nghiến răng cố gắng đứng vững nói: “ Được! 50 vạn, tôi có thể bồi thường cho anh! Nhưng anh phải xin lỗi tôi vì những gì anh vừa nói!”

50 vạn a, nói bồi liền bồi?

Người quản lý nghe vậy cũng sốt, ánh mắt nhìn cô đầy sự đánh giá, nhưng không mở miệng nói giúp.

Dù sao thì số tiền này đại lý ô tô không có khả năng giúp đỡ chi trả.

Giang Nguyệt Sanh có chút ngạc nhiên trước tính tình bướng bỉnh của cô, ánh mắt nhìn qua rơi xuống trên khuôn mặt tái nhợt vô sắc của Thiển Quân.

Nhưng hắn còn chưa kịp nói chuyện, Diệp Thiển Quân đang đứng lắc lư ở một bên đã nhắm mắt lại, đột nhiên ngã về phía Giang Nguyệt Sanh.

Theo bản năng hành động đầu tiên của anh là né tránh, anh không thích loại người hay dùng thủ đoạn, hay phụ nữ chủ động tới cửa, vì rất nhàm chán.

Nhưng thân thể Diệp Thiển Quân lại ngã xuống rất nhanh, không hề có ý định dừng lại.

Bên cạnh là cửa xe, nếu tông vào thì ít nhất cũng phải vỡ đầu chảy máu.

Vào thời khắc mấu chốt, Giang Nguyệt Sanh vẫn cau mày, bước tới, ôm chặt lấy eo cô, kéo cô lại ngã vào trong ngực anh.

“Này!”

Giang Nguyệt Sanh nhíu mày, rất là chán ghét mùi như chất tẩy rửa trên người Diệp Thiển Quân.

Anh nhẹ nhàng lay cô, lại phát hiện Diệp Thiển Quân không hề có chút cử động, môi tái nhợt yếu ớt, lông mày nhíu chặt vào nhau.

“Đau……”

Diệp Thiển Quân bụng dưới đau đến mức cô mơ mơ màng màng nắm chặt lấy tay áo Giang Nguyệt Sanh, giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng mà nắm chặt.

Trên trán cô lấm tấm mồ hôi, đều đã làm ướt tóc cô.

Quản lý không muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng nếu xảy ra chuyện nguy hiểm đến tính mạng thì đứng nói là 50 vạn! Có 500 vạn cũng không bồi thường nổi.

Quản lý ở bên cạnh nhanh chóng mở miệng nói: “Giang thiếu, tôi lập tức gọi xe cứu thương.”

Nói xong, liền bỏ chạy.

Giang Nguyệt Sanh cau mày, người trong ngực anh ta ném cũng không được, bỏ mặc cũng không được.

Nhìn vẻ mặt đau khổ của cô ấy, e rằng cô ấy thực sự khó chịu.

Anh đành phải ném Diệp Thiên Quân vào xe, sau đó lái xe đi thẳng đến bệnh viện.

“Đau quá…… ừm……”

Diệp Thiển Quân vẫn đang rêи ɾỉ lăn lộn ở ghế sau.

Vết máu trên mông của cô chỉ trong thời gian ngắn đã loang ra khắp ghế, trong không khí tràn ngập mùi máu, khiến Giang Nguyệt Sanh rất không vui, vì bản thân anh có thói ở sạch rất nghiêm trọng.

Anh ta phanh gấp, nghĩ muốn ném người xuống.

Kết quả, phịch.

Diệp Thiển Quân ngồi ở ghế sau đã ngã thẳng xuống gầm ghế vì phanh gấp.

Thân hình nhỏ bé cuộn tròn ở đó, cuối cùng không kêu rên vì đau đớn, cũng không phát ra âm thanh.

Giang Nguyệt Sanh hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên cảm giác muốn gϊếŧ người.

Anh hoàn toàn bó tay với Diệp Thiển Quân ngồi ở sau xe, đành phải tăng nhiệt độ trong xe lên một chút, cởϊ áσ khoác của mình khoác lên người cô, tùy ý để cô nằm dưới ghế ô tô, dẫm chân ga và phóng nhanh về phía bệnh viện.

“Bạn gái?”

Tiêu Cảnh nhìn người nằm trên giường bệnh, ánh mắt có chút ý cười và tò mò hỏi.

“Nguyệt Sanh, cậu vừa về nước đã có bạn gái rồi, tốc độ vẫn như trước a.”

Anh là bác sĩ tại bệnh viện thành phố Kinh Châu, từng đi nước ngoài du học, cũng là khi đó quen biết với Giang Nguyệt Sanh và trở thành bạn với anh.