Chương 4: Cô ấy sẽ chết sao?

Chỉ là vẻ mặt của Giang Nguyệt Sanh cũng không có thay dổi gì, anh đứng ở đầu giường nói: “Cô ta sẽ chết sao?”

“Có tôi ở đây, người chết cũng có thể sống lại.”

Tiêu Cảnh thấy thái độ cao ngạo không liên quan đến mình của anh ta thì thấy khó chịu: “ tôi nói cậu, là như thế nào hành hạ bạn gái mới? Suy dinh dưỡng, mệt mỏi quá mức, tôi đã cho người làm kiểm tra, trong dịch dạ dày của cô ấy cái cũng không có, đây là đã đói bụng bao nhiêu ngày rồi a!”

Đói bụng mấy ngày?

Lông mày cau chặt của Giang Nguyệt Sanh dường như giật một chút.

Lúc nãy nhìn cô cãi lại vẫn rất có sức sống, hoàn toàn nhìn không ra là một người mấy ngày chưa ăn gì.

“Không chết thì tốt rồi.” Giang Nguyệt Sanh lạnh lùng nói những lời này liền chuẩn bị quay người rời đi.

Tiêu Cảnh duỗi tay giữ chặt anh lại: “Không đợi người tỉnh lại sao? Tôi

vừa mới thông báo cho người nhà, đầu bên kia điện thoại họ nói muốn cảm ơn ân cứu mạng của cậu. Này nói không chừng, thật đúng là thành cậu một đoạn tốt đẹp nhân duyên. Rốt cuộc, cậu cũng nên có một khởi đầu mới.”

Ý anh ta nói, Giang Nguyệt Sanh hiểu.

Nhưng trên thế giới này, làm gì có chuyện có thể dễ dàng thay đổi được?

Nếu một người muốn có một khởi đầu mới thì ít nhất cũng phải có….

Mà Giang Nguyệt Sanh anh, lại không có.

“Tính, coi như tôi chưa nói.”

Tiêu Cảnh thấy vẻ mặt anh không cho là đúng liền chuyển đề tài: “Tôi nghe nói lão gia tử sắp xếp một mối hôn sự cho cậu, cậu không có cự tuyệt?”

Giang Nguyệt Sanh gật đầu, xem như cam chịu.

Anh căn bản vô pháp cự tuyệt.

Ý định của lão gia tử rất rõ ràng, anh có thể không kết hôn…… Nhưng, anh cũng mơ tưởng lấy được bất kỳ tài sản nào của Giang gia.

Rốt cuộc Giang gia, cũng không phải là chỉ có một cái Giang thiếu gia.

Tiêu Cảnh nói tiếp: “Vậy ngươi cần phải chuẩn bị tâm lý cho tốt. Tôi nghe nói Diệp gia đại tiểu thư này là cái khó đối phó, không những có tham vọng cao, lại rất được Diệp Vệ Đông sủng ái…Tóm lại, chính là điển hình thiên kim đại tiểu thư tính tình. Bất quá, tôi tưởng nếu cô ta gặp được Giang Nguyệt Sanh cậu, cũng nên xem như gặp được thiên địch khắc tinh đi?”

“Hôn sự này, có thể thành hay không vẫn chưa biết được.”

Ý Giang Nguyệt Sanh rất rõ ràng, anh một người biết bản thân muốn gì và ghét bị người khác sắp xếp hay chỉ định anh làm gì.

Ngoài miệng anh đồng ý với ông già, nhưng trên thực tế thì?

Anh ta quay đầu nhìn Diệp Thiển Quân đang ngủ trên giường bệnh, không muốn nói thêm gì nửa, liền quay người rời đi.

Người nhà được bệnh viện thông báo là cha của Diệp Thiển Quân, khi ông ta vội vã tới thì chợt thấy bóng dáng Giang Nguyệt Sanh trong đại sảnh bệnh viện.

Ông ta có chút ngạc nhiên khi thấy đại thiếu gia của Giang gia ở đây, nghĩ muốn tới chào hỏi nhưng trong chớp mắt đã không thấy người đâu.

Lúc này mới bỏ cuộc đi về phía phòng bệnh, lúc vào bệnh viện ông ta có kêu trợ lý Mộc Dã âm thầm thông báo cho một số phóng viên giải trí nhỏ, để chuẩn bị cho kế hoạch sắp tới của ông ta.

“Thiển Quân, con tỉnh?”

Diệp Vệ Đông ngồi bên cạnh giường bệnh, đưa tay nhẹ nhàng cầm tay Diệp Thiển Quân, đem cô trong lúc ngủ mơ đánh thức.

Trên mặt mang theo nụ cười hiền lành, nhìn Diệp Thiển Quân vừa mở mắt nói: “ Đang khỏe sao lại ngất xỉu? Không phải cha dặn con không cần đi làm sao, nếu con có gì khó khăn cứ nói với cha sao?”

Diệp Thiển Quân tỉnh lại, cô ấy khá ngạc nhiên khi thấy cha mình ở đây, hiển nhiên cô ấy có chút xa cách với Diệp Vệ Đông, vô thức rút tay lại bình tĩnh nói: “Tôi không sao”.

“ Nhìn khuôn mặt con tái nhợt vậy, như thế nào có thể nói không sao đâu?”

Giọng điệu Diệp Vệ Đông trách móc: “ Con tin tưởng ta, cha đã sắp xếp hết rồi, vài ngày nửa cha đưa con về nhà. Bệnh của mẹ con, cha đã mời bác sĩ giỏi nhất tới khám, bà ấy nhất định sẽ bình an vô sự.”

Ngoài khe hở cánh cửa, có ánh đèn flash chợt lóe.