Chương 5:

Vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Thiển Quân khi nói đến tình trạng của mẹ cô ngay lập tức trở nên hưng phấn khi nghe ông ta nói điều này: “Thật sao?”

“Chẳng lẽ, cha còn có thể lừa con a.”

Diệp Vệ Đông cười tủm tỉm nói: “ Nếu con không tin có thể đến bệnh viện hỏi, cha cũng vì chuyện này lo lắng không thôi. Cha cũng biết mấy năm này con phải chịu khổ rất nhiều nhưng con cũng phải hiểu cho những khó khăn của cha. Nghe cha, con đừng giận dỗi nửa, cùng cha về nhà đi.”

Diệp Thiển Quân nghe ông ta nói như vậy ngay cả một nụ cười gượng gạo đều cười không nổi.

Về nhà?

Từ nhỏ đến lớn, điều duy nhất cô biết là nơi có mẹ ở thì đó mới là nhà.

Thế nhưng Diệp gia lớn như vậy… là chứa không nổi cô và mẹ

Nhưng bây giờ mẹ cô bệnh nặng, còn cô thì chưa hoàn thành việc học, nói việc gánh vác tài chính căn bản chỉ là lời nói viễn vông.

Vì thế cô căn bản không có lựa chọn nào cả.

Bên ngoài phòng bệnh, một nhóm phóng viên bởi vì Giang Nguyệt Sanh bỗng nhiên xuất hiện, một đám đều trợn mắt há hốc mồm.

Tình huống gì đây? Giang thiếu gia vì cái gì sẽ xuất hiện trước cửa phòng bệnh của con riêng Diệp gia? Chẳng lẽ cùng Giang gia liên hôn không phải Diệp gia chính quy đại tiểu thư Diệp Minh Vi, mà là cái này bỗng nhiên xuất hiện tư sinh nữ ?

“Cút!”

Giang Nguyệt Sanh không thích ánh mắt bị người ta nhìn đánh giá, vừa nói một chữ liền khiến đám người giật mình bỏ chạy tán loạn.

Đứng trước cửa phòng bệnh, anh cũng không nghĩ tới người phụ nữ đang nằm bên trong, lúc trước ăn mặc luộm thuộm, đói đến ngất xỉu trước mặt anh lại là con riêng của Diệp Vệ Đông!

Này, đã có thể thú vị.

Trong văn phòng, Giang Nguyệt Sanh cầm tách cà phê, bắt chéo chân tùy ý lật xem tạp chí trước mặt, vẻ mặt đầy vẻ thiếu kiên nhẫn.

Cha của anh Giang Côn luôn giữ vẻ bình tình, nhìn dự án trước mặt, càng xem, lông mày càng nhíu lại, cơn tức giận càng tăng.

Ông ta tức giận ném tập tài liệu trên tay, đập mạnh bàn nói: “Đây là kết quả một tháng làm việc của con sao? Loại dự án này chỉ xứng ném vào thùng rác!”

“Vậy thì bỏ!”

Giang Nguyệt Sanh vẻ mặt chẳng sao cả nhún vai, thái độ lãnh đạm không chút quan tâm đến sự tức giận của cha mình.

Mọi người trong Giang gia đều biết mối quan hệ của hai cha con họ trước giờ không tốt. Nhưng Giang Côn vẫn luôn cố gắng, chịu đựng, bao dung mọi thứ về con ông, thậm chí có ý định để anh ta tiếp quản công ty.

Cố tình Giang Nguyệt Sanh tựa hồ lại không hề hứng thú với việc này, bộ dáng giống như một con lợn chết không sợ nước sôi.

“Nếu không có việc gì thì con đi trước.”

Vẻ mặt anh không chút thay đổi đứng dậy, chả bao giờ cho cha anh chút vẻ mặt tốt.

“Con quá là hỗn mà!”

Giang Côn gầm lên giận dữ, đi nhanh về phía anh: “ Trong mắt con có còn người cha này không? Mấy năm nay, con chơi cũng nên chơi đủ đi? Nhìn những tạp chí lá cải này xem, có ngày nào không có tên con trên đó không?”

Giang Nguyệt Sanh cười lạnh, nhìn lại bìa tạp chí trên bàn, quả nhiên vẫn là ảnh đẹp của anh, Giang thiếu gia.

Anh thản nhiên cầm lên, liếc mắt nhìn một cái, khẽ cau mày rồi nói: “Tiêu đề viết rất hay, nhưng ảnh không đẹp. Dù sao thì con cũng là con ruột của cha, trong người chảy xuôi không phải cũng là gien thích khắp nơi lưu tình của cha sao.”

Giang Côn nắm chặt nắm tay, hận không thể tát anh một cái

Nhưng ông trước sau vẫn không có động thủ, ngược lại đè nén cơn tức giận, trầm giọng ra lệnh nói: “Ta mặc kệ con làm loạn thế nào cũng được nhưng việc liên hôn với Diệp gia con nhất định phải đi. Nếu không cả đời này, con đừng mơ mà được gặp lại mẹ con!”

Vẻ mặt vô cảm của Giang Nguyệt Sanh rốt cục thay đổi, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh trở lại.

Anh đút tay vào túi quần, cười như không cười nói: “Chuyện đó để sau nói nhé!”