Chương 6: Mỉa mai

Đẩy cửa văn phòng ra, Giang Hàn Minh liền đứng ở cửa không biết đã bao lâu.

“Anh.” Hắn nhẹ nhàng kêu lên, trên mặt mang theo vài phần lo lắng: “Ba trái tim không tốt, anh đừng chọc ba tức giận.”

Ánh mắt Giang Nguyệt Sanh nhìn hắn, cười càng thêm quỷ dị.

Do dự một lát, anh đưa tay vỗ vỗ bả vai Giang Hàn Minh, nghiêm túc nói: “ Đã như vậy, ngươi càng nên hiếu thảo!”. Nói xong, cũng không quay đầu lại liền rời đi.

Ánh mắt Giang Hàn Minh lộ ra vài phần nguy hiểm, quay đầu lại liền mang theo vài phần ý cười bước vào văn phòng.

……..

“Đại thiếu gia, đã tra được.”

Vừa ra khỏi công ty, Phỉ Thần vội vàng chạy lại đón, thái độ cung kính nói: “ Đúng như thiếu gia dự đoán, Diệp Thiển Quân quả thực là con riêng của Diệp Vệ Đông. Hơn nửa , vừa rồi, Diệp Vệ Đông bị phóng viên đổ ở cửa bệnh viên, trước mặt mọi người công khai thân phận của cô ấy và đưa cô ấy về Diệp gia.”

Giang Nguyệt Sanh nhận chìa khóa xe từ tay anh, gật đầu ý bảo mình đã biết.

Chẳng qua bị phóng viên đổ ở bệnh viện cửa sao……

Hừ, loại này thủ đoạn trẻ con mất công Diệp Vệ Đông có thể nghĩ đến được.

Thấy anh ta lên xe chuẩn bị rời đi, Phỉ Thần vội vàng đuôi theo nói : “Đúng rồi, còn có một chuyện. Sở dĩ Diệp Vệ Đông nhận cô con gái này về, hình như là vì đại tiểu thư Diệp gia không muốn…không nghĩ kết hôn với thiếu gia. Nghe nói, hình như đã có người yêu.”

“Biết rồi.” Giang Nguyệt Sanh ném xuống một câu liền rời đi.

Diệp Minh Vi không muốn?

A, ở thế giới này chỉ có người phụ nữ Giang Nguyệt Sanh không muốn, chứ không có ai dám cự tuyệt Giang Nguyệt Sanh anh.

Anh lái xe thẳng đến nhà họ Diệp.

Nhà họ Diệp.

Diệp Thiển Quân đứng ở phòng khách, nơi này hết thảy đều rất xa lạ đối với cô.

“Thiển Quân muội muội , còn đứng làm cái gì, tới đây ngồi xuống.”

Diệp Minh Vi cười tủm tỉm tiến lên lôi kéo tay cô ấy cùng nhau ngồi trên sofa: “ Trước kia ta có nghe được cha nhắc đến ngươi, ta còn nghĩ khi nào mới có thể gặp được đâu. Ngươi không biết, ta từ nhỏ luôn muốn có một đứa em gái, không ngờ rằng giấc mơ này hôm nay thế mà trở thành hiện thực.”

Văn Tư từ phòng bếp cầm trái cây đi ra, cũng lập tức nói: “ Trước đừng nói chuyện, nghe ba con nói, con té xỉu, lại đây ăn chút trái cây đi, đây đều là dì tự chọn mua, còn rất tươi, nhìn xem có thích không.”

“ Thiển Quân, dì và chị con đều rất dịu dàng, mọi người nhất định sẽ rất hợp nhau.”

Diệp Vệ Đông vẫn bộ dạng một người cha tốt, đứng ở một bên mỉm cười và vẫy tay chào.

Diệp Thiển Quân như cũ không nhúc nhích tí nào, ánh mắt quét qua những người trước mặt, nhưng nụ cười trên môi lại rất lạnh nhạt.

Mười năm nay, trong gia tộc Diệp gia có ai mà không biết cô là con ngoài giá thú ?

Mười năm qua, chưa một lần cô quên cái tát mà Văn Tư dành cho mẹ cô cùng lời cảnh cáo hung hãn của bà ta.

Hiện giờ, một đám đều đương nổi lên tiếu diện hổ ( con hổ đang cười), thật là mỉm mai.

“Con không đói bụng.”

Cô nói, giọng điệu và vẻ mặt không chút dao động: “Buổi chiều con còn phải đi thay quần áo, cho mẹ uống thuốc, nếu không có việc gì thì con về trước.”

Diệp Vệ Đông thấy cô phải đi, vội tiến lên ngăn cản.

“Thiển Quân, con bị sao vậy? Vừa rồi không phải vẫn ổn sao? Nếu con có gì không hài lòng thì cứ nói với cha, có thể làm con hài lòng cha đều sẽ cố gắng làm hết mức.”

“Đúng vậy, Thiển Quân.”

Văn Tư cũng tiến lên nói: “Có phải những trái cây dì chuẩn bị con không thích? Con không thích cũng không sao, chỉ cần nói cho dì, dì tự mình đi mua.”