Chương 7:

Diệp Thiển Quân hít sâu một hơi, lùi lại hao bước, sau đó ngẩng đầu nói: “ Tôi rất tốt, cái gì đều không cần, trước đây không cần, sau này cũng không! Chỉ là, cha, dù thế nào đi nửa mẹ đều là cha kết tóc thê tử, con hy vọng chuyện giúp mẹ chữa bệnh cha sẽ làm đúng lời hứa.”

Lời nói của cô đầy phản kháng đối với nhà họ Diệp.

Chỉ là này một câu kết tóc thê tử, lại làm Diệp Minh Vi tức khắc biến sắc.

Tiếp Thiển Quân về nhà là chủ ý của cô.

Đại thiếu gia nhà họ Giang là cái ăn không ngồi chỉ biết chơi gái, Diệp Minh Vi cô nhưng coi thường.

Nhưng nhà họ Diệp hiện tại không thể đắc tội nhà họ Giang nên cô đã nhờ cha mình ngoài miệng đồng ý chuyện này.

Chỉ nói là hai nhà liên hôn, nhưng ai gả qua thì lại là chuyện khác.

Nói đến cùng, việc này đối với Diệp Thiển Quân vẫn có lợi.

Sau khi gả vào Giang gia, cô có thể coi là đại thiếu phu nhân của Giang gia, ít nhất cuộc sống sau này cũng tốt hơn bây giờ nhiều.

“Thiển Quân, lời này của em ta nhưng không thích nghe.”

Diệp Minh Vi tiến lên một bước, trong mắt tràn đầy kiêu căng ngạo mạn: “ Năm đó cha và mẹ ngươi đều chưa kết hôn, sao có thể coi là kết tóc thê tử đâu? Rốt cuộc cũng là mẹ ngươi chưa kết hôn đã có thai trước…mấy năm nay, không chỉ cha, mà cả ta và mẹ ta cũng chưa bao giờ để ý đến sự tồn tại của các ngươi, ngươi nói như vậy có thể quá không có lương tâm đi?”

Cô ta cố ý đặc biệt nhấn mạnh ‘chưa kết hôn đã có thai trước’, nhưng ý nói lại rất rõ ràng.

Ngoài miệng nói chuyện khách khí, nhưng lại lén lút chế giễu mẹ của Diệp Thiển Quân, ngày cả kẻ ngốc cũng nghe được hàm ý lời nói này của cô ta.

Mẹ là điểm mấu chốt của Diệp Thiển Quân, mặc kệ Diệp gia làm bất cứ chuyện gì cô đều không quan tâm, nhưng đυ.ng đến mẹ của cô thì không được.

Diệp Thiển Quân gượng cười, không muốn cho ai thấy điểm yếu của mình.

“Ta không biết ta lương tâm có tồn tại hay không, nhưng có một điều rất chắc chắn là ngươi khẳng định không có!”

“Ngươi!”

Diệp Minh Vi không ngờ cô dám chống đối phản bác lại, tức đến dậm chân: “Diệp Thiển Quân, ngươi lời này có ý tứ gì? Ta bảo cha đưa ngươi về nhà, chẳng lẽ vẫn là ta xen vào việc người khác? Ngươi không cần chó cắn Lữ Động Tân không biết ý tốt của người khác!”

“Ta là Lữ Động Tân, vậy ngươi là cái gì đâu?”

Diệp Minh Vi lúc này mới phản ứng lại, nháy mắt liền đỏ hốc mắt. Lập tức bước tới nắm lấy tay áo cha mình, vừa khóc vừa nói: “Cha, ngươi có nghe nó nói gì không? Biết cha muốn đưa nó về nhà, con mấy ngày không ngủ cho người dọn dẹp sữa chữa phòng lần nửa, còn cố ý mua rất nhiều quần áo trang sức, buổi sáng hôm nay mẹ còn tự mình đi chọn mua trái cây. Nhưng Thiển Quân thì sao, ý tốt của ta và mẹ liền trở thành…..Này đó là tiền tiêu nửa năm của con a. Con làm như vậy, Thiển Quân không cảm kích thì thôi mà còn mắng con, mắng con là chó!”

Cô ta càng nói càng buồn, cuối cùng bắt đầu khóc nức nở.

“ Không nói tiền tiêu vặt nửa năm của con, liền nói mẹ đi, vì giúp đỡ dì Bạch tìm bác sĩ, không biết tốn bao nhiêu tâm tư và công sức, thậm chí còn dùng của hồi môn của mình lấy ra làm ân huệ. Cha hỏi một câu Diệp Thiển Quân, năm đó lấy tiền vì cái không nói chúng ta có động cơ âm mưu khác?”

Diệp Vệ Đông trầm khuôn mặt, không nói một lời.

Ông rất hài lòng vợ và con gái của mình, một người hiểu chuyện ngoan ngoãn, một người thức đại thể hiểu đúng mực, mấy năm nay Diệp gia gia nghiệp cũng càng làm càng lớn.

Ông cau mày nhìn Thiển Quân: “Mặc kệ con trong lòng có ủy khuất gì, đều không nên nói chị gái và dì của con như vậy, xin lỗi ngay lập tức!”

“Không có khả năng!”

Diệp Thiển Quân trả lời không hề do dự.

Không ai rõ ràng chuyện gì xảy ra vào năm đó hơn cô.