Chương 8

Lúc Văn Tư cầm tiền tìm tới mẹ cô, khi đó cô đã tám tuổi.

Bà ta năm đó cũng như bây giờ, nhìn qua dịu dàng rộng lượng, đem theo tiền, nói mặc kệ giữa người lớn có thù oán gì thì trẻ con đều là vô tội. Mà lúc đó Bạch Ân Tâm đã không một xu dính túi, càng không có tiền cho cô khám bệnh, cho nên mới nhận số tiền đó của bà ta.

Nhưng là có viết giấy nợ.

Lúc ấy cô nằm trên giường ngây thơ nghĩ rằng bà ta là người tốt.

Nhưng từ đó về sau, lại thường xuyên có người tới nhà quậy phá, đòi nợ ép hai mẹ con đành phải rời khỏi Kinh Châu, này vừa đi chính là mười năm.

Nếu không phải bệnh của mẹ cô không thể trì hoãn chỉ có thể tới Kinh Châu chữa bệnh, bản thân cô cả đời này có lẽ sẽ không bao giờ trở lại.

Sự oán hận của cô đối với Văn Tư không phải chỉ là chút ít.

Nếu không phải năm đó bà ta trước giả vờ tốt bụng, sau lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn đối phó hai mẹ con cô thì mẹ của cô cũng không cần phải ngày đêm làm việc không nghỉ để kiếm tiền cuối cùng khiến cơ thể suy sụp.

Cho nên muốn Diệp Thiển Quân cô cúi đầu xin lỗi là không có khả năng.

“Thiển Quân, ta nói cho ngươi. Đừng tưởng rằng ba ba trong lòng đối với ngươi hổ thẹn, liền có thể làm xằng làm bậy!”

Diệp Vệ Đông căn bản không thể làm gì được đứa con gái này của mình, nhớ hồi còn nhỏ cô rất ngoan ngoãn giống như một con thỏ vậy.

Không ngờ lần này quay về liền giống như thay dổi thành một người khác vậy, hoàn toàn không chịu khống chế.

Thiển Quân nhịn không được bật cười, nhím đám sói đội lốt cừu này giả làm người đứng đắn, cô cảm thấy rất thú vị: “ Cha trong lòng có bao giờ cảm thấy có lỗi với con sao? Tại sao con không nhớ ra nhỉ…Trong mười năm kể từ khi tôi và mẹ rời khỏi Kinh Châu, cũng chưa bao giờ thấy ông nhờ ai đi tìm chúng tôi a.”

Mỗi một lời cô nói ra, đều như trát vào lòng Diệp Vệ Đông.

“Thiển Quân, sao có thể nói chuyện với cha như vậy?”

Văn Tư bước tới, vẻ mặt chỉ trích nói: “ Năm đó hai ngươi rời khỏi Kinh Châu mà không nhắn lại lời nào, làm cha người khắp nơi đi tìm. Ngươi nhìn xem, lần này các ngươi trở về ông ấy không phải lập tức nhờ người liên hệ các người sao? Ông ấy còn đưa tiền và sắp xếp chỗ ở cho hai người. Biết sức khỏe mẹ của con không tốt, liền liên lạc với bác sĩ giỏi nhất, con nói như vậy, có còn lương tâm không a.”

Dù sao, nói như thế nào, Diệp Thiển Quân cô chính là một cái không biết tốt xấu không lương tâm người.

Diệp Thiển Quân chính mình cũng coi như là đã nhìn ra.

Đến Diệp gia gần một tiếng, cô nói năng lỗ mãng nhiều lần như vậy, lại không có đổi lấy một cái tát.

Điều này thật là làm người ta ngạc nhiên.

“Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, các người muốn cho tôi làm cái gì?” Diệp Thiển Quân hít một hơi thật sâu, có chút lời nói cô không thể phản bác.

Dù cô có muốn thừa nhận hay không thì nhà họ Diệp quả thực đã giúp đỡ cô rất nhiều trong vài năm qua kể từ khi cô trở về Kinh Châu.

Bất kể sự giúp đỡ là đạo đức giả hay thực sự, ít nhất hiện tại mẹ cô đang nằm trong bệnh viện tốt nhất Kinh Châu và được hưởng sự chăm sóc y tế tốt nhất, đây là sự thật không thể chối cãi.

Cô không muốn nợ ai bất cứ điều gì.

Nếu có thể trả được thì cô sẵn lòng, cô không muốn nghe những lời dối trá này một cách vòng vo hay phải chịu đựng những lời buộc tội vô căn cứ này.

Diệp Vệ Đông không nghĩ tới cô lại nói như vậy trực tiếp, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không biết phải nói gì.

Nhưng Văn Tư lại bước tới, lại cười nói: “ Cái gì muốn con làm gì chứ, nhà này không thiếu thứ gì cũng không cần con làm gì cả. Thiển Quân a, con thực sự hiểu lầm cha con quá sâu, ông ấy làm gì đều là vì tốt cho các người a. Đừng nghĩ nhiều như vậy, cứ an tâm ở lại trong nhà, mọi việc đều được sắp xếp ổn thỏa hết, mẹ người bên kia cũng vậy.”

Dịch giả: Nói thiệt là mình không giỏi trong việc sếp xếp xưng hô của nhân vật sao cho hợp lý.