Chương 1: Hiểu lầm

“Cậu mới chết á! Cả nhà cậu mới chết!”

Tôi tức giận mắng to với Hứa Giai Doanh ở đầu bên kia điện thoại. Hứa Giai Doanh bên kia trầm mặc một lúc lâu, mới yếu ớt nói: "Cậu đừng tức giận, cậu biết hết rồi à?”

Chuyện là từ bảy năm trước.

Vừa thi trượt đại học vừa thất tình, tôi giống như quả cà héo cả ngày ỉu xìu trốn trong nhà. Mỗi ngày đều có bạn học gọi điện đến muốn kéo tôi ra ngoài chơi, tôi đều cự tuyệt. Tôi có chút muốn gặp Quý Ngôn Xuyên, nhưng lại sợ bị anh hỏi đến thành tích thi đại học.

Hôm đó trời đầy mây đen nhưng lại nóng như lò thiêu. Tôi còn nghe thấy cả tiếng sấm đùng đoàng phía xa trong đám mây đen kịt kia.

Dù là như thế vẫn không ngăn được tâm tình háo hức của mọi người khi chuẩn bị tham gia buổi tiệc chia tay cao trung. Tôi có chút ão não không muốn đến buổi tụ tập này, liền gọi bạn thân đến nhà nhờ cô ấy giúp tôi trốn tránh.

“Nếu cậu giúp tớ, tớ nhất định sẽ báo đáp.”

Hứa Giai Doanh giật nảy mình, "Cái này thì bắt tớ phải lừa gạt mọi người thế nào.”

“Cậu cứ tùy tiện bịa ra một lý do là được.”

Hứa Giai Doanh vẻ mặt khó xử, "Nhưng tớ thật sự nghĩ không ra.”

Tôi liền phát hỏa, "Cậu cứ nói đại là tớ chết rồi đi, ai mà biết được chứ!”

Hứa Giai Doanh liền cầm lấy điện thoại, vào phòng tôi đóng kín cả cửa sổ, nói chuyện một lúc liền cúp máy. Tôi cũng không hỏi lại cậu ấy đã nói những gì.

"Chậc, không phải là cậu bảo tớ nói vậy sao?"

“Vậy nên tớ liền bảo cậu xảy ra tai nạn xe.”

“Hứa! Giai! Doanh!”, Tôi tức giận rống lên.

Hứa Giai Doanh vội vàng nói: "Ặc, không phải cậu không biết, tớ mà căng thẳng thì đầu óc liền trống rỗng..."

Lại nói, sau đó mọi người cũng không ai liên lạc được với tôi. Lúc trước, vì muốn tập trung toàn lực cho việc học lại, ngay cả điện thoại tôi cũng không dùng. Sau khi tốt nghiệp đại học lại ra nước ngoài công tác vài năm cho đến gần đây tôi mới trở về.

Khó trách bạn học cao trung đều cho rằng tôi thật sự "qua đời".

Hứa Giai Doanh vì muốn lấy công chuộc tội, sửa lại “oan khuất cho người chết” là tôi, liền chủ động gửi tôi địa điểm họp lớp lần này. Sau đó lại mua chuộc ông chủ nhà hàng, sắp xếp cho tôi cải trang thành nhân viên phục vụ.

Tôi thật sự dám đến.

Đúng 6 giờ, mọi người đều có mặt, riêng chỉ có Quý Ngôn Xuyên khoan thai đến muộn.

“Xin lỗi, trên đường có chút kẹt xe, lâu rồi không gặp.”

Quý Ngôn Xuyên......