Chương 2: Chỉ là một bạch nguyệt đã chết

Vừa nhìn thấy cái người này, trái tim tôi liền run rẩy.

Chúng tôi đã từng ở bên nhau 2 năm. Năm thứ ba trung học , giáo viên chủ nhiệm phát hiện chúng tôi yêu sớm, sau đó mỗi ngày liền kiên trì khuyên nhủ chúng tôi chia tay để tập trung cho việc học.

Có điều Quý Ngôn Xuyên dù có nói thế nào cũng không đồng ý chia tay, mắt anh đỏ hoe chặn tôi lại bắt tôi không được đồng ý. Sau đó chúng tôi cùng nhau thỏa thuận sẽ cẩn thận hơn khi ở trường, có thể tránh mặt nhau nhưng mỗi ngày sau khi tan học tự học tối đều phải nhắn một câu “chúc ngủ ngon” cho đối phương.

Chúng tôi kiên trì nửa năm, cho đến đêm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học vẫn đi đến kết cục phải chia tay.

Kết thúc hồi ức, tôi lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh. Anh mặc âu phục màu xám bạc ngay ngắn thẳng tắp đứng đó cùng đôi giày da bóng loáng. Tin tức về anh mấy năm nay cũng không xuất hiện nhiều, chỉ biết anh hiện tại rất thành công.

Trước khi anh đến, mọi người đều đã nhất trí không nhắc đến vị bạn gái cũ Tần Dao của anh. Mọi người cũng đã nhiều năm không gặp, rất nhanh liền náo nhiệt lên. Sau khi uống qua mấy vòng, không biết thế nào đề tài lại chạm đến cấm kỵ mà trước đó mọi người vừa nhất trí không nhắc tới.

“Tính ra Tần Dao cũng đã mất bảy năm rồi nhỉ, thật sự đáng tiếc”

“Đúng vậy, Tần Dao lúc trước rất cố gắng học tập lại còn rất xinh đẹp”

“Năm đó Tần Dao còn cùng Quý Ngôn Xuyên......”

Mới nói đến đây đột nhiên tiếng nói chuyện im bặt, có người len lén nhìn sắc mặt Quý Ngôn Xuyên, áy náy nói: "Quý Ngôn Xuyên, thật ngại quá.”

Quý Ngôn Xuyên thản nhiên cười, "Không sao, đều đã qua.”

Hừ, hắn ngược lại cũng thoải mái ghê.

Trong mắt Quý Ngôn Xuyên, tôi cũng chỉ là một bạch nguyệt quang đã chết thôi sao?

Đối với hiểu lầm này, tôi từng có ý định muốn đứng ra làm sáng tỏ. Nhưng nghĩ lại lại không dám, vì vậy tôi lặng lẽ đi đến cửa phòng bao chuẩn bị rời đi.

“A! Phục vụ, lấy thêm hai chai bia.”

Tôi bất đắc dĩ, hắng giọng nói: "Vâng.”

Tôi đem bia đặt đối diện người vừa nói chuyện bên cạnh Quý Ngôn Xuyên.

“Thất thần làm gì? Mở ra đi”

Tôi khúm núm, "Vâng.” một tiếng thật nhẹ.

Tôi đang chuẩn bị ra ngoài lấy đồ khui bia, tay chỉ vừa mới đặt lên tay nắm cửa, đột nhiên liền bị một bàn tay to lớn bắt lấy.

Là Quý Ngôn Xuyên!

Tim tôi liền đập mạnh, chân có hơi run rẩy. Tay Quý Ngôn Xuyên còn run rẫy dữ dội hơn, chậm rãi tháo khẩu trang trước mặt tôi xuống.