Chương 17: Chú Hai

Chú Hai

Editor: An Nhiên

Beta: Tiêu

Sáu giờ sớm hôm sau, tất cả chúng tôi đều tập trung ở từ đường, ông bác họ cùng mấy lão nhân biết rõ tình hình cũng được mời tới.

Cống ngầm bị chú Ba dùng đá nhét vào, sau đó đổ trấu và xi măng trắng lên, trừ chỗ đó ra tất cả những lỗ hổng thông xuống nước đều đã bị chú Ba chặn kín. Lũ ốc bị xúc sang một bên, đập nát rồi dùng lửa thiêu.

Mùa đông sắc trời không được sáng, chỉ có chút màu ảm đạm, chín cỗ quan tài cúng bái hành lễ đều đã làm xong, buổi trưa hôm nay sẽ có thể hạ táng, nhưng so với nghi thức long trọng lúc trước giờ hoàn toàn không quan trọng nữa, chúng tôi vây xung quanh chậu than, chỉ cảm thấy một bầu không khí âm trầm đầy lo lắng.

"Gã đạo sĩ nào đã ra lệnh phóng sinh lũ ốc kia, lão tử cầu cho hắn ngã xuống gầm cầu chết đuối luôn đi.". Chú Ba oán hận nói.

Ông bác họ hừ lạnh một tiếng, "giờ mày có bắt hắn nhảy cầu chết đuối cũng vô dụng.". Ông bác ho vài tiếng già lua, rõ ràng là ngủ được được ngon giấc:" sao không nghĩ xem rốt cục đang có chuyện gì xảy ra."

"Tôi thấy, con mẹ nó chuyện này ma quái lắm." Có một người nói.

"Mày gặp qua chuyện quỷ dị như này rồi sao?" Tào Nhị Đao Tử ở một bên châm chọc, " hay Tam Gia nhà mày chính là cái dạng đấy."

Người kia là thủ hạ của chú Ba, lập tức trừng mắt liếc hắn, "mày thì biết cái gì, xuống con mẹ nó chỗ chết đi."

Ông bác họ phất tay cản hắn lại:" được rồi, có rắm thì chờ chuyện này giải quyết xong rồi hãy phóng, lão tử không muốn nghe những lời vô ích này nữa."

Người kia liền rút tay lại, ông bác họ nói với chú Hai:" Ngô Nhị Bạch, mày là đầu sỏ chuyên môn, bình thường mày suy nghĩ rất thấu đáo, đừng có không nói lời nào như thế, mày chắc cũng thấy chuyện này có chút vấn đề mà."

Chú Hai chưa nói điều gì về chuyện này, hôm nay bị hỏi, không làm khác được đành nhíu mày đáp:" cháu nói không đúng lắm, nhưng có điều cháu cảm giác chuyện này có thể là do người giở trò quỷ."

"Giở trò quỷ?" Ông bác họ lắc đầu, sau lại kể chuyện đám ốc bám lại thành hình quỷ dị ba giờ liền không tiêu tán ra nói:" lão tử từng này tuổi rồi nhìn thấy, còn có thể là giả sao?"

"Mọi việc luôn có cách giải thích của nó. Hay đúng hơn là dù lớn dù nhỏ cũng có nguyên nhân." Chú Hai nói.

"Ai da, mày thử nói xem nào.". Ông bác họ có hứng thú nói.

"Ví dụ như bác chính là người giở trò quỷ kia, chuyện liền có thể giải thích." Chú Hai tiếp:" ai biết được bác nói thật hay giả, ốc kia ở nơi thôn dã này thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."

Ông bác họ vỗ bàn nói:" nói bậy."

"Chỉ là cháu lấy ví dụ thôi.". Chú Hai nói:" muốn giải thích thế nào cho rõ ràng, cháu cũng có thể nói là nữ thi quỷ hồn kia bám vào đám ốc, nói như nào chẳng được, chúng ta giờ muốn nghĩ tới việc này cũng coi như vô dụng thôi."

Tào Nhị Đao Tử nói:" vậy chú nghĩ giờ chúng ta phải làm gì? Động viên toàn thôn diệt ốc sao?"

Chú Hai lắc đầu đáp:" chúng ta phải làm, phải biết rõ ràng vì sao phần mộ tổ tiên lại sinh ra thêm một quan tài nữa, đây mới là mấu chốt vấn đề, biết được việc này tất sẽ hiểu mọi chuyện."

Ai nấy một mảnh trầm mặc, rõ ràng là chú Hai nói đúng rồi.

"Chuyện này sợ rằng rất khó, quan tài này rốt cuộc đã có từ lâu, lão nhân cũng mất vãn rồi, sợ rằng vĩnh viễn sẽ không thể hóa giải bí mật." Ông bác họ nói.

"Lẽ nào một người cũng không còn sao?" chú Hai hỏi.

"Hình như chết hết--"

Ông nói lời này, tôi bỗng nhiên cảm thấy quen quen, vừa nghĩ lập tức liền nhớ ngay ra:" ông bác, ông nói trong làng có một lão nhân hơn 100 tuổi tên Từ A Cầm sao? Người này từng giúp chúng ta tu sửa từ đường ấy, chúng ta có thể qua hỏi ông ta xem,"

Ông bác họ vừa nghe mắt lập tức sáng ngời:" đúng, còn Từ A Cầm", có điều hai đầu mày liền nhíu lại:" ta không biết tình hình lão ấy giờ ra sao, hơn 100 tuổi, chuyện hồi đó chắc gì đã nhớ được?"

"Từ A Cầm?". Chú Ba thì thầm một tiếng, hình như có chút ấn tượng.

"Chuyện này tất có kỳ quái, nếu như lão ta biết, nhất định sẽ lưu lại chút ấn tượng sâu sắc trong lòng." Chú Hai nói:" bất kể là nói ra sao, hiện cũng chỉ có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống, cháu không muốn sau này khi nhìn thấy ốc bản thân phải bỏ chạy đâu."