Chương 2: Quan tài

Quan tài

Editor: An Nhiên

Beta: Tiêu

Bên trong căn nhà cỏ tối tăm kia, tôi chỉ có thể nhìn ra có một chiếc quan tài kiểu cũ, hình dạng như cái hộp gỗ một đầu lớn một đầu nhỏ, không như những quan tài mà các nhà giàu hay dùng trong tivi, quan tài kia tất cả đều dính bùn, gần như là đã không nhìn ra hoa văn trên thân nó nữa.

Chiếc quan tài này khiến tim tôi có phần hồi hộp, lại khơi dậy trong tôi biết bao nhiêu liên tưởng, tuy rằng trí nhớ không thực rõ ràng nhưng cảm giác như là nó và từ đường ngoài kia có trăm ngàn liên quan vậy. Trong lễ tang của gia tộc, từ đường là nơi thực hiện những nghi lễ đưa tiễn người chết, tôi còn nhớ rõ lúc ông nội mất, chính là trong đình thi (nơi tạm đặt quan tài) này, lúc ấy vào giữa hè, còn có cả đạo sĩ làm phép, nghi thức thực ra rất rườm rà, bản thân tôi đã hoàn toàn không nhớ rõ gì nữa. Cho nên có quan tài đặt ở đây cũng chẳng phải chuyện gì kỳ quái.

Vấn đề là vì sao quan tài này lại đặt ở trong gian nhà cỏ sau từ đường kia, hơn nữa bên ngoài lại dính đầy bùn đất, xem trong phòng mạng nhện cùng tro bụi giăng kín và trình độ rỉ của cái khóa này thì chắc quan tài đã được đặt ở đây một thời gian tương đối rồi. Là mười năm trước hay là vài chục năm trước, vì nguyên nhân gì, quan tài này lại bị nâng đến nơi đây, và để lại tới tận bây giờ nữa chứ? Trong quan tài này có thi thể không? Đó là ai vậy?

Trong chớp mắt tôi suy diễn ra biết bao nhiêu là ý niệm, lòng có chút ngứa ngáy, xem ra từ đường kia và gian nhà tranh này cùng với quan tài cũ kỹ bên trong, đằng sau mấy thứ đó hẳn sẽ có một cố sự nào đấy.

Tiếc là trên người tôi mặc chiếc áo ME&CITY mới mua, lại thêm thân thủ có phần chậm chạp nữa, nếu không khẳng định là tôi đã trèo vào nhòm cho kỹ một phát, tôi biết là cho dù mình có vào nhìn thì cũng chẳng thấy cái khỉ gì, vì rốt cuộc là tôi đâu biết khai quan tài này xong sẽ phát sinh thêm chuyện nào không?

Nhìn nửa ngày, tôi đành hậm hực mà quay ra, vòng qua nhà tranh tiếp tục đi tới phía đằng sau. Kia là một thửa ruộng đã bỏ hoang từ rất lâu, cỏ dại mọc um tùm, tôi đi men theo bờ ruộng, lại thấy chỗ này rộng đại khái hơn bốn năm mẫu. Đây cũng vẫn là phần đất của cụ kỵ nhà tôi, tiếc là lão cha tôi không có cày ruộng như mong muốn của các cụ, đất này dĩ nhiên từ đó về sau vẫn để vậy.

Đi tiếp về phía trước chính là địa phận nhà người khác, mặt sau có thể nhìn tới nơi xa nhất, đó là triền núi có đường nhỏ để đi xuống, phía dưới là những thửa ruộng bậc thang.

Lại đi tiếp thì cũng chỉ có thế thôi, trong lòng tôi vừa thầm tính toán, từng này thì ở Hàng Châu sẽ có giá trị là bao nhiêu tiền, vừa quay đầu trở về, lão cha bọn họ không biết đã nói chuyện xong chưa, nếu còn chưa xong, tôi sẽ đứng cạnh nghe luôn, tiện rèn thêm chút thính lực Trường Sa, thế nào thì cũng vẫn tốt hơn là đi lang thang trong này. Lúc bước qua gian nhà tranh, tôi theo bản năng lại nhìn liếc qua một cái.

Ánh mặt trời đã dịu đi, trong phòng càng thêm tối, tôi chẳng thấy gì rõ ràng nữa cả.