Chương 3: Chuyện cũ

Chuyện cũ

Editor: An Nhiên

Beta: Tiêu

Cũng trong bữa cơm tối ngày hôm đó, tôi có hỏi ông bác họ về lai lịch của cỗ quan tài kia.

Ông ấy cũng xem như là người lão làng ở đây, hiện đã 79 tuổi, ngoại trừ hội họp ra thì cơ bản ông bác cũng không rời khỏi thôn bao giờ. Nhưng khi hỏi tới chuyện này, ông lại làm ra vẻ không được rõ lắm, trong nhà tranh sau từ đường có đặt một quan tài cổ, người trong thôn đều biết hết, nhưng mà để rõ được nó là từ khi nào xuất hiện thì trong bọn họ không ai có ấn tượng gì. Bình thường cũng không mấy người hay lui tới chỗ đó.

Còn nghe mấy cụ già hơn nói thì gian nhà tranh ấy tồn tại ở đây còn trước cả khi xây từ đường, lúc ấy nơi này là một vùng đất bỏ hoang, được Ngô gia mua lại, về sau cho san bằng để xây từ đường, nhưng vẫn để lại độc một gian nhà kia tới tận bây giờ. Về phần gian nhà tranh đó ban đầu là ai xây và lai lịch của cỗ quan tài bên trong thì hiện tại không còn kiểm chứng được nữa. Coi như, đây là chuyện có từ hơn sáu mươi năm về trước rồi.

Sáu mươi năm trước ông bác họ đang 19 tuổi, thời gian quả thực rất xa rồi, ông cũng không nhớ rõ là quan tài kia là có sẵn trong gian nhà hay là mãi sáu mươi năm sau mới có người đặt vào nữa. Có điều xem qua cỗ quan tài kia phát hiện hình dạng của nó cũng có từ rất lâu rồi, cụ thể rốt cuộc là từ thời nào thì rất khó nói, tôi thầm suy tính cẩn thận, lại cảm thấy trong cố sự này hơi có chút vấn đề.

Chúng tôi ăn cơm ở bàn lớn trong từ đường cùng với những người thân trong thôn, ông bác họ thân thể cứng cỏi, ăn xong cơm chiều liền làm thêm điếu thuốc lào rồi trở về cho gà ăn, lão cha bảo tôi đi tiễn ông, tôi liền chạy theo. Trên đường đi ông bác họ liền nói với tôi rằng, nếu tôi thực sự có hứng thú với chuyện này thì hay là sang thôn khác hỏi một lão già tên là Từ A Cầm. Lão ta năm xưa được Ngô gia mời tới tiếp quản từ đường này, lúc từ đường họ Ngô tu sửa, lão đang đi làm người giúp việc trong thôn, sau thì cũng phụ trùng tu từ đường. Hai năm tiếp thì nổ ra cách mạng ruộng đất, lão được chia cho một phần đất rộng lớn nên đã rời về thôn. Tính tới giờ khả năng cũng phải hơn một trăm tuổi, nhắc tới chuyện này thì người rõ nhất cũng chỉ có thể là lão ta mà thôi. Nhưng còn phải xem vận khí thế nào đã, hơn một trăm tuổi rồi thì có quỷ mới biết ông ta giờ đã ra cái dạng gì.

Lòng tôi thầm nói tôi cũng đâu phải vô công rồi nghề như thế, hơn nữa bản thân không có mấy kinh nghiệm giao lưu với các cụ già người cao tuổi, tự nhủ thôi quên đi, chỉ gật đầu lấy lệ cho qua.

Trong toàn chuyện, đây là sai phạm đầu tiên của tôi, nhưng cũng là sai phạm nghiêm trọng nhất.