Chương 1: Chuyện yêu thầm bị phát hiện

Ngày hè nóng nực, ánh mặt trời giữa trưa càng muốn thiêu chết người, mấy cơn gió ít ỏi thổi qua cửa sổ vào trong, cả căn phòng cũng trở nên xôn xao.

Quý Yểu ngồi ở vị trí cửa sổ, bị đυ.ng một cái, đồ trên bàn rơi quá nửa, sắc mặt của cô chợt thay đổi nhưng chỉ cắn răng cúi đầu trầm mặc nhặt lên.

Trên bàn của cô gái chất một đống thứ linh tinh, trong lúc cô nhặt đồ không ai chú ý tới Quý Yểu, hết cách, cô chỉ là một người không có cảm giác tồn tại.

Chỉ khi nhìn thấy quyển nhật ký màu hồng bị hăng ra xa kia, tâm tư của cô chợt trùng xuống, rảo bước đi lên, chỉ là động tác của cô vẫn chậm một bước, chỉ thấy một bàn tay khớp xương rõ ràng nhanh hơn một bước, nhặt quyển sổ màu hồng đó lên.

Màu sắc hồng phấn tạo tương phản rõ ràng với người đàn ông áo trắng quần đen, chỉ là người đàn ông không có bất cứ cái gì không thích hợp, ngược lại dịu dàng đưa cho Quý Yểu, khóe miệng nở nụ cười tự nhiên.

“Quý Yểu, sổ của em.”

“Cảm ơn thầy Trần.”

Trên gương mặt nhỏ trắng trẻo của Quý Yểu hơi ửng đỏ, cô ôm quyển sổ vào trong lòng, nhìn bóng dáng của người đàn ông mãi không hoàn hồn, đối với ánh mắt cười như có như không của người đàn ông, cô lại giống như một con thỏ, lon ton quay lại chỗ ngồi.

Nhưng nội tâm của cô bình tĩnh như vẻ bề ngoài, Quý Yểu nhẹ nhàng ôm ngực của mình, tim của cô đập rất nhanh!

“Tới giờ học rồi, các em học sinh mau về chỗ ngồi của mình.”

Bởi vì là thầy giáo trẻ mới tới, các bạn học bên dưới bắt đầu kêu than: “Thầy Trần, thời tiết nóng như vậy, bao giờ trường cho chúng em bật điều hòa?”

“Thầy sẽ phản ánh kiến nghị của các em cho nhà trường, có điều trong giờ học mọi người cố gắng nhẫn nhịn.”

Anh ta nói xong thì mỉm cười, chỉ vào quần áo của mình: “Thầy còn mặc dày hơn các em.”

Quý Yểu nhìn theo tay của anh ta, dừng mắt trên quần áo của người đàn ông, anh ta mặc quần tây áo sơ mi trắng thống nhất của giáo viên trường, anh ta vốn đã đẹp, cả người còn mang theo khí chất thư sinh, Quý Yểu không nhịn được mà nhìn trộm mấy lần.

Cô tiếp tục viết tâm sự thiếu nữ của mình vào quyển nhật ký màu hồng.

Mà đằng sau lại truyền tới một tiếng phì cười đột ngột, thiếu niên lông bông vắt chéo chân, đồng phục giống nhau mà anh không mặc cho tử tế, cứ phải xắn quần lên, ngón tay rõ khớp xương linh hoạt xoay cái bút, nhìn Quý Yểu đầy thích thú.

Ngoại hình của Lâm Nhiêu sạch sẽ đẹp trai, đôi mắt phượng nhướn lên, toát ra sự bất kham, ánh nắng chiếu vào góc mặt rõ nét màu lúa mạch của anh, tự kèm theo sự bất cần lưu manh khiến người ta nhìn mà sợ hãi, thấp thoáng có vài phần khí chất hotboy trường.

Chỉ là mọi người trong lớp đều biết rõ anh có tính cách như nào, tất cả đều tránh xa anh.

Ánh mắt của Lâm Nhiêu lạnh lùng, ánh mắt từ đầu tới cuối khóa chặt vào bóng lưng mảnh mai ngồi ở phía trước của Quý Yểu, nhất là sau khi cố ý phát ra âm thanh, cô gái trước mặt vẫn ngồi thẳng, dường như căn bản không có người như anh.

Anh cảm thấy không vui, chiếc chân dài vươn ra, đá một cái vào ghế của cô gái.

Quý Yểu nhíu mày, cô không cần quay đầu cũng biết là ai, cô cũng không biết mình sao lại đắc tội với người ở đằng sau. Anh cứ thích đá ghế của cô, nếu cô quay đầu, Lâm Nhiêu sẽ càng hống hách mà cười với cô.

Điều này khiến Quý Yểu rất phiền, nhưng tính cách của cô từ bé đã mềm yếu, căn bản không dám nói nặng lời, càng đừng nói tới việc buông lời dọa dẫm.

Nhưng sự chùn bước của cô chỉ khiến Lâm Nhiêu càng thêm quá đáng, anh dùng sức, cơ thể của cô gái mảnh khảnh rất nhẹ, chỉ cần hơi dùng sức, chiếc ghế trực tiếp kéo theo cô ngả về phía trước, nếu không có bàn chặn, lúc này Quý Yểu đã ngồi dưới đất rồi.