Chương 15: Khảo thí

*Cảm ơn bạn Hoa Tử Đằng đã đề cử nhé.*

==================================================================================================



Đến gần nơi khảo thí thứ hai Đới Mộc Bạch nói:"Tiểu Tam, các ngươi cứ xếp hàng trước, ta quay lại xem sao, nếu đúng thật là võ hồn hợp với ta, ta sẽ bắt nàng lại." Vừa nói xong đã vội vàng hướng phía cổng đi đến.

Đường Tam ba người tiến đến xếp hàng, bỗng vang lên một thanh âm yểu điệu mềm như bông từ xa lại gần:"Xúc xích đây, mua xúc xích đi. Xúc xích chất lượng cao ăn vào đảm bảo thông qua khảo thí. Xúc xích đây, ai mua xúc xích không?"

Dương Văn Hi đang ỉu xìu nghe vậy mắt sáng lên vỗ vỗ Đường Tam:"Tam ca ta muốn ăn xúc xích."

Tiểu Vũ:"Ta cũng muốn một cái."

Đường Tam:"Ừm, cũng trưa rồi, Tiểu Vũ đứng đây ta và tiểu Hi đi mua."

Dương Văn Hi nhảy nhót theo Đường Tam đến trước quầy vui vẻ hỏi:"Thúc thúc, xúc xích này bán thế nào?"

Áo Tư Tạp đứng hình, bỗng nhiên tức giận:"Ngươi gọi ai là thúc thúc? Ta mới 14 tuổi thôi."

"Ngươi mới 14 tuổi á!!?" Dương Văn Hi và Đường Tam nhìn bộ râu quai nón của người trước mặt khó tin thốt lên.

Áo Tư Tạp:"Đúng vậy, ta là học viên của học viện. Không tin các ngươi có thể hỏi Đới lão đại."

Đường Tam:"Xin lỗi. Vậy xúc xích này bán thế nào?"

Áo Tư tạp nháy mắt lại vui vẻ:"Không sao, xúc xích ta bán rất rẻ chỉ năm đồng một cây."

Dương Văn Hi:"Vậy cho ta bốn cây." Nhìn những cây xúc xích trên giá nướng tỏa ra mùi thơm phức hấp dẫn khiến Dương Văn Hi sắp không nhịn được mà chảy ra nước mắt từ khóe miệng rồi.

Áo Tư Tạp tui vẻ lấy bốn cây xúc xích đã nướng sẵn đưa cho hai người. Đường Tam đang muốn trả tiền thì tiếng Đới Mộc Bạch gọi lại:"Tiểu Tam, các ngươi đang làm gì vậy?"

Hỏi xong câu người cũng đã đi đến, sau lưng còn dẫn theo một thiếu nữ, đúng là người báo danh cuối cùng kia. Nhìn thấy tình huống ở đây Đới Mộc Bạch vội nói:"Xúc xích này không thể ăn."

Đường Tam:"Sao vậy Đới đại ca?"

Dương Văn Hi đang vui vẻ ăn nghi hoặc nghiêng đầu:"Ta thấy nó ngon mà có sao đâu???"

Đới Mộc Bạch không trả lời mà quay qua Áo Tư Tạp:"Tiểu áo, ngươi trực tiếp làm một cây xúc xích cho họ xem."

Áo Tư Tạp vẻ mặt nhăn nhó:"Đới lão đại, ngươi đừng có vậy mà."

Nhưng cuối cùng cũng không chịu được ánh mắt uy hϊếp của Đới Mộc Bạch, Áo Tư Tạp đành nâng tay lên, hai vòng hồn hoàn màu vàng xuất hiện, dùng giọng điệu mềm như bông mang theo chút đáng khinh nói:"Lão tử có cây xúc xích lớn." Vòng hồn hoàn thứ nhất sáng lên, xuất hiện trên tay Áo Tư Tạp là một cây xúc xích giống y đúc cây trên tay Đường Tam.

"Ách" Đường Tam vẻ mặt phức tạp một lời khó nói hết trả lại hai cây xúc xích:"Ngươi vẫn là giữ lại tự ăn đi."

Nhưng Dương Văn Hi bên cạnh lại khác:"Lợi hại a. Hồn kĩ của ngươi hay ghê, sẽ không bao giờ lo bị đói nữa rồi."

Đái Mộc Bạch ánh mắt phức tạp nhìn Đường Tam:"Đệ đệ ngươi thật là...nhớ giữ cẩn thận nhé không dễ bị dụ mất lắm."

Đường Tam:"Tiểu Hi không được ăn nữa, đưa cho ta."

Dương Văn hi không vui né tránh:"Không. Tam ca huynh không được cướp đồ ăn của ta."

Đường Tam bất đắc dĩ nói:"Đệ đưa cho ta, lát ta sẽ mua thật nhiều đồ ăn vặt cho được không?"

Dương Văn Hi do dự, nghĩ một hồi lâu mới không nỡ mà đưa qua:"Huynh nhớ giữ lời đó, nếu không ta sẽ không để ý đến huynh nữa."

Đường Tam ôn nhu nhận lấy, xoa xoa đầu y:"Được."

Sự việc giải quyết xong, Đới Mộc Bạch dẫn ba người trở lại xếp hàng, trước khi đi còn uy hϊếp Áo Tư Tạp không cho hắn bán đồ ăn trong học viện, làm mất mặt học viện.

Đoàn người đi về hàng, Tiểu Vũ ngó qua lại khó hiểu lên tiếng hỏi:"Tiểu Tam, xúc xích của ta đâu? Sao tiểu Hi lại ỉu xìu rồi?"

Đới Mộc Bạch cùng Đường Tam liếc nhau, hai người không nhịn được cười ra tiếng.

Tiểu Vũ mờ mịt:"???"

Đường Tam nhịn cười kể lại chuyện vừa rồi, Tiểu Vũ cũng không nhịn được cười theo:"Còn có cả võ hồn kì ba như vậy nữa."

Thiếu nữ lạnh băng đi sau nãy giờ cũng không nhịn được nhếch lên khóe miệng, đi lướt qua bọn họ nhàn nhạt nói:"Vô vị."

Đới Mộc Bạch:"Được rồi. Ta dẫn các ngươi đến vòng bốn luôn, không cần xếp hàng nữa."

Đường Tam:"Nhưng như vậy có được không?"

Đới Mộc Bạch vừa đi về phía đầu hàng vừa nói:"Ngươi đừng lo, không phải ta thiên vị các ngươi. Với thực lực của các ngươi vốn được miễn khảo thí vòng hai và ba."

Đi đến trước bàn, Đới Mộc Bạch tiến đến bên tai vị lão giả trung niên nói nói gì đó. Một lúc sau, lão giả cười vui vẻ nói:"Được. Ngươi dẫn bọn hắn trực tiếp đến vòng bốn đi."

Đới Mộc Bạch quay lại muốn dẫn ba người đi, nhưng các học viên thấy không công bằng, một người bất mãn lên tiếng:"Lão sư, sao bọn họ lại có thể nhảy trực tiếp đến vòng bốn mà bọn ta lại phải khảo thí lần lượt?"

Lão giả bình thản nói:"Nếu các ngươi có người hồn lực trên cấp 25 thì cũng có thể trực tiếp vào vòng bốn như bọn hắn."

Người vừa lên tiếng không thể tin nói:"Không thể nào, cùng là 12 tuổi như nhau ta mới chỉ 21 tuổi, làm sao có thể có người trên cấp 25."

Đới Mộc Bạch khinh thường nhìn hắn:"Sao lại không? Đừng có mình không làm được cũng nghĩ người khác không thể. Năm ta 12 tuổi thi vào học viện cũng là cấp 25."

Đới Mộc Bạch tiến đến bên bàn cầm lấy một quả cầu thủy tinh ném cho Đường Tam:"Tiểu Tam, cho bọn hắn thấy thực lực của ngươi đi."

Đường Tam bắt được quả cầu, xoay tay truyền nội lực vào trong. Quả cầu thủy tinh này dùng để đo hồng lực tối đa đến cấp 30, nếu hồn lực vượt quá sẽ bị nổ tung. Mà lúc này, quả cầu sáng bừng lên, hiển nhiên sắp đạt đến giới hạn, hồn lực cấp 29.

Mặc kệ tiếng xôn xao xung quanh, Đường Tam đưa quả cầu cho Tiểu Vũ. Tiểu Vũ mỉm cười truyền hồn lực vào, quả cầu cũng sáng lên giống với Đường Tam, cũng là cấp 29.

Khi đang muốn đưa quả cầu cho Dương Văn Hi đang chán nản dựa vào nàng thì một giọng nói dịu dàng dễ nghe truyền đến từ giữa hàng:"Vậy ta cũng đủ điều kiện đặc cách rồi."

Một thiếu nữ bước ra, nàng chính là người khảo thí trước ba người Đường Tam, bây giờ nhìn chính diện mới thấy được diện mạo. Đây là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, nước da trắng nõn như một búp bê với vẻ ngoài dịu dàng. Nàng tiến đến bên cạnh Tiểu Vũ:"Có thể đưa ta được không?"

Tiểu Vũ cũng không do dự đưa qua vì dù sao với thực lực của tiểu Hi cũng không cần phải khảo thí.

Tiếp nhận quả cầu, thiếu nữ hai tay nâng quả cầu truyền hồn lực vào, quả cầu phát ra ánh sáng mặc dù không thể so sánh với hai người Đường Tam và Tiểu Vũ nhưng cũng vượt qua cấp 25, khoảng 26 cấp. Thiếu nữ mở miệng muốn hỏi lão sư đã thông qua chưa thì nháy mắt quả cầu trên tay bị lấy mất.

Thiếu nữ lạnh băng cầm quả cầu, nhanh chóng truyền hồn lực vào, quả cầu sáng lên, ánh sáng có hơi mạnh hơn của thiếu nữ dịu dàng một chút, hồn lực cấp 27.

Lão giả ngồi sau bàn cười hài lòng gật gật đầu:"Rất tốt, quái vật không phải năm nào cũng có nhưng năm nay đặc biệt nhiều. Không ngờ năm nay học viện lại xuất hiện tận năm tiểu quái vật. Mộc Bạch dẫn bọn hắn đi."

Kinh ngạc trước thực lực của bốn người nhưng vẫn có người không chịu buông tha, chỉ thẳng về phía người chưa kiểm tra hồn lực lên tiếng:"Hắn còn chưa khảo thí, không lẽ chỉ cần đi cùng cũng được thông qua."

Mấy người Đới Mộc Bạch cạn lời, dùng ánh mắt như nhìn đồ ngu nhìn hắn, không nghe thấy lão sư vừa nói là năm mà không phải bốn sao.

Dương Văn Hi- tưởng không phải khảo thí bỗng bị chỉ đích danh mờ mịt. Đường Tam lấy quả cầu trong tay thiếu nữ lạnh lùng đưa qua cho y. Dương Văn Hi vừa chạm vào, quả cầu vì không chịu nổi hồn lực của y mà nổ tung trong nháy mắt, làm rớt bao nhiêu con mắt xung quanh.

Thực lực nói lên tất cả, không ai còn ý kiến gì nữa, sáu người thong thả rời đi đến địa điểm khảo thí số bốn. Trên đường đi không ai nói gì chỉ ngoại trừ Đường Tam và Đới Mộc Bạch.

Đường Tam:"Đới đại ca, vòng thứ ba và bốn là khảo thí về gì vậy?"

Đới Mộc Bạch rất kiên nhẫn trả lời:"Khảo thí chia làm bốn vòng, vòng thứ nhất là kiểm tra tuổi, vòng thứ hai là hồn lực, vòng thứ ba là khảo thí về tiềm năng của võ hồn và khả năng khống chế võ hồn, còn lại vòng thứ bốn là thực chiến."

Đường Tam:"Tiềm năng võ hồn? Võ hồn của ta là Lam Ngân Thảo vậy mà cũng đủ tư cách thông qua sao?"

Đới Mộc Bạch cười vỗ vai hắn:"Cũng có ngoại lệ, chỉ cần đạt qua cấp 25 thì dù là võ hồn gì cũng có thể thông qua. Ngươi cũng đừng có khiêm tốn, ta chẳng lẽ lại không biết về thực lực của ngươi sao."

Sáu người đi đến một khoảng đất trống, nơi đó ngồi sẵn một nam tử khoảng 50 tuổi, thân hình vạm vỡ đang ngồi trên ghế nhắm mắt như đang ngủ. Đới Mộc Bạch tiến lên cung kính nói:"Triệu lão sư, ta đã đưa các thí sinh đến."

Lúc này, Triệu lão sư mới mở mắt ra, nhìn qua năm người đang đứng hài lòng nói:"năm nay vậy mà có tận năm người có thể lọt vào vòng bốn. Không tệ."

Đới Mộc Bạch:"Không chỉ vậy đâu, bọn họ đều được miễn vòng hai và vòng ba."

Triệu lão sư đứng lên, chiều cao khá thấp, còn thấp hơn Đường Tam nửa cái đầu, bước đến trước mặt năm người nói:"Năm người các ngươi đã được miễn vòng hai và vòng ba chứng tỏ thực lực của các ngươi cũng không tồi. Như vậy đi, lần này ta sẽ chơi cùng các ngươi. Nếu các ngươi có thể trụ được trong vòng một nén nhang thì các ngươi sẽ trúng tuyển. Ta nhắc nhở trước, muốn chống lại được ta các ngươi phải đoàn kết lại. Được rồi Mộc Bạch, hãy phổ cập cho chúng biết về thực lực của ta. Các ngươi có thời gian một nén nhang để thương lượng kế sách."

Nói xong không biết lấy đâu ra một nén nhang, chỉ búng tay một cái nhang đã cháy, Triệu lão sư vung tay, cây nhang đã cắm ngay ngắn trên đất. Một cây nhang nhỏ bé vậy mà có thể cắm sâu vào mặt đất thì có thể thấy lực tay của Triệu lão sư lớn đến nhường nào. Triệu lão sư lại trở về trên ghế không quan tâm nhắm mắt dưỡng thần.

==================================================================================================



*Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhé*