Chương 14: Học viện Sử Lai Khắc thẳng tiến

Sáng hôm sau, Dương Văn Hi là bị đè nặng mà tỉnh. Không hiểu sao hôm nay Đường Tam lại dậy muộn, quấn Dương Văn Hi như con bạch tuộc ngủ say. Dương Văn Hi cố gắng gọi hắn dậy, cứu cái mạng nhỏ bé của y, chuyện này cũng không phải chưa bao giờ xảy ra. Dương Văn Hi rất khó hiểu lúc bé ngủ cùng Đường Tam có vậy đâu, từ lúc mười tuổi, thỉnh thoảng y ngủ dậy lại trong cái tình cảnh khó thở này, đúng là càng lớn càng dính người mà.

Còn Đường Tam, thật ra hắn từ năm mười tuổi đã nhận ra tình cảm đối với Dương Văn Hi là đặc biệt nên lại càng muốn thân cận với y, bảo hộ y và đặc biệt là cách li y với mọi sinh vật có nguy cơ sẽ cướp y khỏi hắn.

Dưới sự cố gắng của người nào đó, hai người cuối cùng cũng dậy được. Vừa mới ngồi dậy, Đường Tam đã hứng được ngay một ánh mắt ái muội, hiểu rõ của Tiểu Vũ. Mặt hắn không chút biến đổi, bình tĩnh chào hỏi rồi đi rửa mặt chuẩn bị lên đường.

Trên con đường đất nhỏ ngoài thành dài không thấy điểm cuối, hai bên đường là đồng ruộng, có ba con người dội cái nắng gắt của buổi trưa, mồ hôi như tắm đang đi. Nói đúng ra chỉ có hai người đang đi.

Dương Văn Hi:"Bao giờ mới đến vậy? Tam ca có biết cái học viện nó ở đâu không? Đi lâu lắm rồi mà vẫn không thấy, mệt chết ta rồi."

Tiểu Vũ lau mồ hôi cạn lời liếc y:"Đệ thì mệt cái gì? Cả đường đều là tiểu Tam cõng, đệ có đi bước nào đâu mà mệt?"

Dương Văn Hi bĩu môi:"Nhưng nóng mà, vậy cũng mệt lắm á."

Đường Tam bất đắc dĩ:"Chắc cũng sắp đến rồi, Đại Sư bảo ra khỏi cổng thành cứ đi thẳng hướng tay là đến. Đái Mộc Bạch hôm trước trong thành nên chắc cũng không xa nữa."

Ba người đi tiếp một đoạn, Tiểu Vũ tinh mắt nhìn thấy phía xa có một thôn trang, vỗ vỗ hai người:"Nhìn kìa, ở đây có thôn trang, hay qua đó hỏi chút đi."

Đường Tam dùng Tử cực ma đồng nhìn, đúng là một cái thôn nên đồng ý, hướng thôn trang đi đến. Đến gần mới thấy có rất nhiều thiếu nam thiếu nữ cùng tuổi họ và phụ huynh đang xếp thành hàng dài ở cửa thôn. Đến nơi, nhìn thấy cái biển ở cổng thôn có ghi ba chứ to "Học viện Sử Lai Khắc" và hình vẽ một đầu hồn thú kì quái màu xanh lá ba người mở lớn mắt, không thể tin được nhìn nhau.

Tiểu Vũ khó khăn lên tiếng:"Không phải chứ, học viện mà lại tàn như vậy sao? Chắc là chỉ là nơi chiêu sinh thôi còn học viện ở nơi khác nhỉ."

Đường Tam:"Xem tình hình xem sao."

Dương Văn Hi nuốt nuốt nước miếng:... mặc dù nghe qua cốt truyện biết học viện của nhân vật chính rất nghèo nhưng không ngờ tàn tạ đến mức này.

Một gia đình đứng ở trước cũng nói về vấn đề này:"Đây có thật là học viện hồn sư mà cứ tốt nghiệp là có thể đảm nhiệm một chức vụ rất cao không vậy?"

Ở cổng thôn đặt một chiếc bàn, sau bàn ngồi một người lão giả khoảng 60 tuổi nhưng tinh thần vẫn sáng láng, lười biếng nói với một nhà ba người trước bàn:"Phí báo danh mười kim hồn tệ."

Người cha lấy tiền ra, cung kính đưa qua, lão giả thu tiền bỏ vào chiếc hòm gỗ nhỏ trên bàn lại nói:"Đưa tay ra."

Thiếu niên đưa cánh tay ra, lão giả cầm nhẹ lên cổ tay thiếu niên một lát rồi lên tiếng:"Tuổi không hợp lệ. Người tiếp theo."

Người mẹ cung kính nói:"Lão sư, thằng bé mới qua sinh nhật 13 tuổi, ngài xem có thể châm trước cho."

Lão giả:"Không được, học viện chỉ nhận học viên từ 12 tuổi trở xuống."

Ba người thất vọng, người cha:"Vậy phí báo danh..." Mười kim hồn tệ đối với hồn sư không là gì nhưng đối với một gia đình bình thường đó là sinh hoạt phí của nửa năm.

Lão giả:"Đã nộp phí thì không trả lại."

Người cha tức giận đang muốn nói thì lão giả đã lên tiếng trước:"Mộc Bạch, có người muốn lấy lại phí báo danh."

Đái Mộc Bạch nhảy từ trên cây xuống, xuất ra võ hồn, mắt sắc nhìn một vòng xung quanh:"Muốn lấy lại phí báo danh? Được, đánh bại ta."

Mọi người đều lùi bước, ba vòng hồn hoàn, là một Đại Hồn Sư ai đánh bại được, ba người một nhà kia xám xịt ra về. Tiếp theo là hai mẹ con tiến lên, nộp phí báo danh xong kiểm tra tuổi, lão giả:"Tuổi hợp lệ. Xuất ra võ hồn đi."

Thiếu niên trên mặt có chút cao ngạo, xuất ra võ hồn, là một cây đằng gần giống với Lam Ngân Thảo của Đường Tam nhưng là loại khác, một vòng hồn hoàn màu vàng xuất hiện. Người mẹ cũng rất tự tin ngẩng mặt lên vì dù sao trăm năm hồn hoàn cũng rất khó kiếm. Nhưng giây tiếp theo lại nghe lão giả nói:"Không hợp lệ."

Hai mẹ con đều ngây người, người mẹ:"Sao lại không hợp lệ, con trai ta được coi là thiên tài ở sơ cấp hồn sư học viện."

Lão giả:"Đúng là trăm năm hồn hoàn rất xuất sắc nhưng võ hồn không gian phát triển không đủ lớn."

Người mẹ muốn làm loạn lên thì lão giả đập bàn đứng lên, Võ hồn khai, trên người lão giả liền lan ra một luồng uy áp, trên tay lão giả xuất hiện một cây gậy bằng kim loại, có lẽ đó là khí võ hồn, dưới chân thình lình xuất hiện sáu hồn hoàn một trắng, hai vàng hai tử và một hắc. Mọi người kinh ngạc nổ tung, không ngờ lại là một Hồn Đế.

Lão giả:"Các ngươi biết tên học viện có ý nghĩa gì không? Sử Lai Khác là tên một loại hồn thú mà trong đó cũng là một loại hồn thú vô cùng quái đản. Ý nghĩa của nó là học viện không thu nhận người thường, chỉ thu nhận quái vật. Vậy nên ta khuyên các ngươi nếu không đủ điều kiện thì nên về đi, lên thử thì chỉ có mất oan phí báo danh thôi." Nói rồi ngồi lại ghế cũng không quan tâm ai nói gì.

Nghe đến đây, ba người Đường Tam đang cảm thấy thất vọng cũng cảm thấy hứng thú, học viện này rất có ý tứ.

Sau đó, hai phần ba người đã bỏ đi, một hàng người dài rút ngắn lại rất nhiều, trước ba người Đường Tam chỉ còn lại mười người báo danh. Lúc này bỗng phía trước xôn xao, nghe lão giả nói:"Ngươi đến đây người nhà có biết không?"

Đường Tam ba người nhìn lên, trước bàn đứng một thiếu nữ, chiều cao hơi thấp còn thấp hơn Dương Văn Hi một chút, mặc một thân váy màu trắng giản dị dài đến đầu gối, tóc dài buông xõa đến hông. Một giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe vang lên:"Lão sư, ta đạt tiêu chuẩn sao?"

Lão giả nhìn hồi lâu lên tiếng:"Mộc Bạch, dẫn nàng vào."

Đái Mộc Bạch tiến lên, nhìn thoáng qua thấy bọn Đường Tam thì vẫy tay làm khẩu hình chào hỏi rồi dẫn thiếu nữ kia vào trong thôn.

Rất nhanh đến lượt ba người Đường Tam, cũng đúng lúc Đái Mộc Bạch quay lại. Đường Tam tiến lên, xuất ra ba mươi kim hồn tệ bỏ vào hộp gỗ.

Lão giả:"Đưa tay ra."

Bỗng nhiên lúc này Đái Mộc Bạch ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm phía cuối hàng. Đường Tam ba người nhìn theo, kinh ngạc khi thấy cuối hàng đứng một thiếu nữ xinh đẹp, thân hình nảy nở vô cùng hấp dẫn không phù hợp với lứa tuổi, mái tóc và con ngươi đen tuyền, mặc trên thân một bộ quần áo bó sát cùng màu càng làm ton lên dáng người nóng bỏng của nàng.

"Ngươi có muốn kiểm tra không?" Lão giả nói.

Đường Tam giật mình quay đầu lại, đưa tay ra. Lão giả sờ sờ tay Đường Tam một lúc rồi cau mày hỏi:"Ngươi có tập hồn kĩ phải không?"

Đường Tam:"Đúng rồi." Không ngờ chỉ sờ qua một chút đã biết.

"Ừm nhấc chân lên."

Đường Tam nhấc chân để lên bàn, lão giả sờ nắn một chút:"Cơ bắp phát triển không tồi. Tuổi hợp lệ."

Tiếp theo đến Tiểu Vũ và Dương Văn Hi cũng hợp lệ.

Lão giả:"Các ngươi xuất ra võ hồn đi."

Ba người lùi lại, cùng xuất ra võ hồn, một lam một hồng một bạch cùng lóe lên, bảy hồn hoàn sáu vàng một tím hiện lên. Lam Ngân Thảo xanh biếc sinh trưởng lớn lên thành một dây đằng trên thân mọc những chiếc gai nhọn lóe lên ánh tím trên tay Đường Tam. Tai thỏ mọc ra, thân hình càng thêm thon dài, Tiểu Vũ nghịch ngợm nháy mắt. Và Dương Văn Hi thân hình hơi bay lên, lơ lửng cách mặt đất một đoạn nhỏ, trên tay là một cây cổ cầm đen huyền tao nhã mà thần bí.

Nhìn qua Tiểu Vũ không nói gì, khi nhìn đến Đường Tam lão giả có chút kinh ngạc:"Đây là Lam Ngân Thảo? Lam Ngân Thảo có thể tu luyện nhanh vậy sao?"

Đường Tam mỉm cười:"Lão sư, ta đây có được tính là quái vật không?"

Lão giả:"Hahaha tính, ngươi đúng là một tiểu quái vật."

Nhìn sang Dương Văn Hi lão giả càng kinh ngạc hơn, lúc kiểm tra xương lão giả đã biết tuổi của y kém chút so với hai người còn lại nhưng không ngờ y lại là người tu luyện nhanh nhất trong cả ba:"Không ngờ lại là Hồn Tông, thật sự đúng là quái vật."

Dương Văn Hi cười hì hì thu lại võ hồn theo Đái Mộc Bạch đi vào học viện cùng Đường Tam và Tiểu Vũ.

Đái Mộc Bạch:"Ta biết ngay các ngươi sẽ qua mà. Ta dẫn các ngươi đến điểm khảo thí thứ hai."

Nói với ba người nhưng ánh mắt của Đái Mộc Bạch vẫn nhìn về phía sau. Tiểu Vũ không nhịn được lên tiếng:"Ngươi cứ nhìn gì đó? Lại nhìn trúng con gái nhà người ta nữa hả?"

Đái Mộc Bạch:"Ngươi thì biết cái gì. Ta cảm nhận được một luồng hơi thở hấp dẫn, chắc chắn võ hồn của người kia có độ phù hợp rất cao với ta. Nếu là vậy thì chúng ta có khả năng kết hợp để nâng cao sức mạnh lên rất nhiều trong chiến đấu, cái đó gọi là võ hồn dung hợp kĩ."

Tiểu Vũ:"Vậy thì chắc võ hồn của người đó là hổ cái rồi."

Đái Mộc Bạch xấu hổ quay đầu lại:"Cũng rất có thể."

Dương Văn Hi lại đột nhiên lên tiếng:"Cũng có thể là mèo mà, dù sao cũng cùng họ." "Trong truyện đúng là mèo."





==================================================================================================

*Hi mọi người chương này xong sớm nè. Giải đáp cho những ai thắc mắc tại sao tuổi bé Hi rõ ràng trước đó viết bằng Đường Tam mà giờ lại viết kém thì tại sinh nhật bé là 28/12 nhé trên giấy tờ thì đúng là 12 tuổi theo năm nhưng mà hiện đang là mùa hè- nắng nóng quá trời luôn mà nên chỉ khoảng t6 7 thôi nên còn gần nửa năm nữa bé mới tròn 12t, gần như kém Đường Tam 1 tuổi luôn vì ĐT sinh tháng 1. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ (@^_^@)*