Chương 25: Vẫn là vô đề

Hôm sau, vẫn như thường ngày, mấy người Đường Tam và Dương Văn Hi nghe tiếng chuông cùng nhau đến quảng trường, từ xa đã thấy một thân ảnh đứng đó. Ninh Vinh Vinh một mình im lặng đứng, mặt mày tiều tụy, hốc mắt hơi sưng có vẻ cả đêm qua không ngủ. Phất Lan Đức đi đến, nhìn thấy nàng cũng không tỏ thái độ gì, chỉ nhìn lướt qua rồi cau mày:"Tiểu Áo đâu?"

Thẩm Lăng Hiên:"Viện trưởng đại nhân, sáng nay dậy ta thấy Tiểu Áo vẫn đang tu luyện."

Phất Lan Đức:"Lăng Hiên ngươi đi gọi Tiểu Áo, buổi học hôm nay không thể thiếu hắn."

Thẩm Lăng Hiên quay người muốn đi, đằng xa đã thấy Áo Tư Tạp vui vẻ chạy đến.

Phất Lan Đức trừng hắn:"Tiểu Áo, ngươi muốn bị phạt tiếp đúng không?"

Áo Tư Tạp điều chỉnh lại hơi thở đáp:"Ta đã đột phá cấp 30."

Mọi người ở đây đều kinh ngạc, ngay cả Phất Lan Đức, Áo Tư Tạp mới có 14 tuổi đã đột phá cấp 30, thiên phú phải rất cao.

Phất Lan Đức cười vỗ vai hắn:"Rất tốt, ngươi đã là người đột phá Hồn Tôn cấp bậc thứ tư trong học viện, mai sẽ dẫn ngươi đi lấy đệ tam hồn hoàn."

Mấy người Đường Tam và Dương Văn Hi đều vui vẻ chúc mừng hắn, trừ Ninh Vinh Vinh đứng có, cắn môi chưa hết kinh ngạc.

Thẩm Lăng Hiên cười nói đùa:"Thì ra thất tình là một động lực tu luyện không tồi a."

Áo Tư Tạp liếc qua Ninh Vinh Vinh, cúi đầu nói nhỏ:"Chưa từng bắt đầu sao có thể nói là thất tình."

Phất Lan Đức nghiêm túc trở lại:"Trật tự, truyện này cho qua, hiện giờ bắt đầu buổi học thứ hai."

Thấy tất cả đã tập trung, hắn nói tiếp:"Nhiệm vụ của các ngươi hôm nay là mỗi người đều phải ăn một cây xúc xích của Tiểu Áo."

Áo Tư Tạp khôi phục tâm trạng, cười đáng khinh:"Đến đây a~"

Mấy người Đường Tam nháy mắt mặt cứng đờ, Tiểu Vũ trực tiếp kháng nghị:"Đây là nhiệm vụ gì a."

Ba người Đới Mộc Bạch, Thẩm Lăng Hiên và Mã Hông Tuấn mặt mày chỉ lộ vẻ phức tạp, có vẻ đã quá quen với tình hình này. Mỗi năm, vào buổi học thứ hai nội dung đều như vậy, đã quá quen rồi, không có gì mới lạ nhưng vẫn không thể khiến họ thản nhiên cho được.

Trong một đám người vẻ mặt khó coi, phức tập một lời khó nói hết, nổi bật trong đó có một khuôn mặt vui vẻ hưng phấn. Đó là Dương Văn Hi ham ăn nhà Đường Tam.

Phất Lan Đức cũng không tức giận, chắp tay nói:"Các ngươi đừng có thấy chú ngữ của hắn đáng khinh, phẩm chất thực vật hắn làm ra vô cùng tốt, giúp ích rất nhiều trong chiến đấu. Các ngươi là hồn sư, phải thích nghi với mọi thứ, nếu như bây giờ không tập làm quen sau này lên chiến trường các ngươi sẽ ứng phó ra sao? Trên chiến trường, gặp những tình huống bị cô lập, không có đồ để tiếp tế, để sinh tồn đừng nói đến cỏ cây, thậm chí chuột gián các ngươi cũng phải ăn."

Vẻ mặt mấy người mặc dù biết đó là đúng nhưng vẫn không khỏi có chút kinh tởm, mấy nữ sinh trực tiếp nôn khan.

Phất Lan Đức:"Được rồi, xếp hàng từng người một lên."

Áo Tư Tạp ở bên nhảy nhót:"Lão tử có cây xúc xích lớn. Lão tử có cây xúc xích nhỏ."

Hắn cười đáng khinh nhìn mọi người:"Ai lên đầu tiên a~."

"Ta trước." Hai tiếng nói đồng thời vang lên, một trong số đó đương nhiên là Dương Văn Hi thấy đồ ăn là sáng mắt. Làm mọi người ngạc nhiên là người còn lại cư nhiên là Ninh Vinh Vinh.

Từ khi bị Phất Lan Đức đập vỡ lòng kiêu ngạo, thêm những lời nói hôm trước của nhóm người Đường Tam và Dương Văn Hi, Ninh Vinh Vinh đã không ngủ được, thức trắng đêm suy nghĩ. Đến gần sáng nàng đã ra quyết định sẽ chứng minh bản thân mình xứng đáng ở lại học viện, không hề thua kém một ai. Đây là cơ hội để nàng chứng minh bản thân, ánh mắt kiên định nhìn Dương Văn Hi, nàng không muốn nhường lại.

Dương Văn Hi cũng không sao cả nhường cho nàng lên trước, thầy cô đã từng dạy là nam tử hán đại trượng phu nên ưu tiên nữ hài tử.

Ninh Vinh Vinh như nguyện tiến đến trước mặt Áo Tư Tạp, lấy cây xúc xích trên tay hắn. Nhìn chằm chằm một hồi, vẻ mặt có chút vặn vẹo nhưng ánh mắt kiên định. Nàng giơ lên cắt mạnh một cái, ánh mắt âm trầm nhìn Áo Tư Tạp.

Áo Tư Tạp không khỏi toát mồ hôi nhảy về phía sau, nhìn dáng vẻ nàng ăn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.

Ninh Vinh Vinh không khỏi kinh ngạc, mặc dù chú ngữ tởm thật nhưng mùi vị cũng khá ngon, khi nuốt xuống bụng một luồng khí ấm áp khuếch tán, bao phủ lục phủ ngũ tạng, khiến cơ thể nàng ấm lên, tinh thần uể oải do thức đêm cũng được chữa khỏi.

Là con gái cưng của tông chủ Thất Bảo Lưu Ly tông nàng đã từng ăn qua thực vật của một vài hồn sư hệ thực vật nhưng đều không có hiệu quả cao như của Áo Tư Tạp.

Ninh Vinh Vinh thu lại kinh ngạc, liếʍ môi ý vị thâm trường:"Mùi vị đúng là không tệ."

Áo Tư Tạp lạnh run, đưa tay che chở nơi nào đó, mấy người Đới Mộc Bạch không khỏi thương hại hắn.

Tiếp theo đến Dương Văn Hi nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, tiếp đó là Thẩm Lăng Hiên, Đới Mộc Bạch và Mã Hông Tuấn.

Đường Tam mặt mày có vẻ kháng cự nhưng cũng rất nhanh chóng hoàn thành. Còn lại có Tiểu Vũ và Chu Trúc Thanh.

Tiểu Vũ vẫn mặt mày khó coi không có tiến lên, Thẩm Lăng Hiên đi đến bên cạnh nàng ân cần nói:"Đừng sợ, thật sự mùi vị khá ngon."

Tiểu Vũ hít sâu một hơi, tiến lên nhanh chóng lấy một cây xúc xích, bỏ vào miệng nhai mấy cái rồi nuốt xuống. May mắn là xúc xích khi xuống bụng ngay lập tức hóa thành năng lượng không nàng đã nôn ra rồi.

Mọi người đều đã hoàn thành nhiệm vụ, còn lại một mình Chu Trúc Thanh vẫn đứng đó, m,ặt lạnh băng như có thể ngưng kết ra hàn băng.

Phất Lan Đức thấy nàng không có ý định tiến lên, không biết lấy thông tin từ đâu chỉ nói một câu:"Ngươi có muốn trở lên mạnh mẽ, đạp Đới Mộc Bạch dưới chân?"

Mấy người đặc biệt là Đới Mộc Bạch không khỏi kinh ngạc nhìn Chu Trúc Thanh, không ngờ lại có hiệu quả, nàng chớp mắt đã lấy cây xúc xích trên tay Áo Tư Tạp, cũng không nhai trực tiếp nuốt xuống, tốc độ so ra còn nhanh gấp mấy lần Tiểu Vũ.

Đới Mộc Bạch vẻ mặt bất đắc dĩ không nói, mấy người Đường Tam không khỏi thương hại cho hắn, con đường truy thê đầy gian khổ a.

Hoàn thành buổi học, thời gian còn lại chúng học viên chuẩn bị đồ đạc đi lấy đệ tam hồn hoàn cho Áo Tư Tạp. Mọi người đều nghỉ ngơi sớm, khôi phục cho chuyến đi.

Sáng sớm hôm sau, cả chín người tụ tập trước cổng học viện. Người dẫn đội lần này là phó viện trưởng Triệu Vô Cực, hắn đã đến từ sớm, đứng đợi chúng học viên.

Đi đến gần, mọi người đều kinh ngạc với tạo hình mới của Triệu Vô Cực. Chỉ thấy không chỉ trên người hắn có những chỗ sưng tím mà đặc biệt là khuôn mặt hết sức hài hước kia, khiến bọn họ nhịn cười đến khổ.

Dương Văn Hi và Tiểu Vũc trực tiếp cười ra tiếng:"Ha ha ha, gấu trúc kìa."

Bị đánh bầm dập đã khiến Triệu Vô Cực bực bội, nay còn bị cười nhạo hắn sao có thể chịu được, trừng ánh mắt hung ác qua. Đường Tam và Thẩm Lăng Hiên nhanh chóng đứng chặn trước hai người. Nhìn thấy mặt bọn họ, lại nhớ đến trận đòn hai ngày trước, Triệu Vô Cực không khỏi cứng đờ người, dịch chuyển ánh mắt.

Triệu Vô Cực:"Đã đầy đủ, chúng ta xuất phát."

Mười người cùng lao vυ"t đi, biến mất khỏi học viện.

===============================================================================================



*Hiu hiu dạo này lười quá, tui sẽ không ra chương mỗi ngày nữa, tùy hứng sẽ viết,, nhưng sẽ không drop đâu, một tuần ít nhất sẽ viết 2 chương. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ~*