Chương 19: Cha tốt nhất trên đời

“Con không biết!”, Lục Lê lắc lắc đầu, “Dù sao chỉ cần ở bên cạnh cha, con liền thấy vui!”

Động tác của Lục Quân Hàn chợt đừng lại, nhìn đôi mắt thanh triệt sạch sẽ của Lục Lê rồi hơi híp mắt lại, khóe miệng nhẹ nhàng buông một câu.

“Vật nhỏ này, dẻo miệng thật đấy!”

Cũng không biết học từ ai.

Đại sảnh của Lục gia khá lớn, tiểu phiền toái người nhỏ, bước chân ngắn, chỉ một lát bắt đầu thở dốc, nhưng là vẫn cưỡng bách chính mình đuổi kịp bước chân của Lục Quân Hàn.

Bé không thể đi sau cha.

Bé tới đây là để bảo vệ cha.

Nhưng mà, ba giây sau….

Tiểu phiền toái nắm lấy tay Lục Quân Hàn thở hổn hển lau mồ hôi, kêu lên vẻ đáng thương vô cùng: “Cha, con mỏi quá, không đi được nữa…”

Lục Quân Hàn liếc mắt nhìn, định bảo tìm một chỗ ngồi thì đột nhiên nhớ tới hình dáng mềm mại của tiểu phiền toái khi ghé trên vai Tống Thanh Uyển, đôi mắt hắn híp lại, nhìn vào khuôn mặt đáng yêu của Lục Lê rồi dừng lại, thấp giọng nói một câu, “Phiền toái”. Tiếp theo, hắn cúi người, dùng một tay ôm tiểu phiền toái lên.

Quả nhiên đúng như Tống Thanh Uyển nói lúc trước, thân thể đứa trẻ mềm mại vô cùng, toàn thân như không có xương khiến người ôm không dám dùng lực. Chưa kể, khi ôm ở trong lòng, chóp mũi tràn ngập hương thơm ngọt ngào của một đứa trẻ.

Lục Quân Hàn nhíu nhíu mày. Hắn không nói chuyện, cũng không buông tiểu phiền toái xuống. Ngược so với suy nghĩ, hắn cảm thấy chỗ nào đó như được lấp đầy.

Lục Lê thấy cha tự nhiên ôm bé lên thì hai mắt rạng ngời, đôi tay nhỏ ôm lấy cổ hắn, miệng cười khiến đôi mắt kẻ thành một đường.

“Cha, cha thật tốt. Con thật yêu cha nha!”

Lục Quân Hàn xùy một tiếng, “Tiểu nịnh nọt!”

Tiểu phiền toái trừng đôi mắt nhìn, “Lê Lê là một con cá chép, không phải tiểu nịnh nọt, cha nói sai rồi!”

“Cá chép? Xem phim hoạt hình nhiều quá đó!”, khóe miệng Lục Quần Hàn lộ một nụ cười trào phúng. “Cháu vì sao không bảo mình là một tiểu công chúa?”

“Cha thích tiểu công chúa sao?”

Lục Lê không hiểu lắm tiểu công chúa là cái gì. Trên Thiên giới chỉ có tiểu tiên nữ, nhưng cái này không gây trở ngại gì cho bé ở cạnh cha mình, “Cha thích tiểu công chúa thì Lê Lê chính là tiểu công chúa!”

Lục Quân Hàn đột nhiên dừng bước. Lời khen tặng hắn nghe qua không ít, cũng là bởi những người đó muốn cầu cạnh hắn… Nhưng nhìn đôi mắt chân thành trong suốt của Lục Lê chỉ có hình bóng hắn, khiến nơi nào đó trong tâm khẽ run lên. Hắn lần đầu ý thức được có khả năng hắn cũng không quá chán ghét trẻ em. Ánh mắt hắn nặng nề nhìn tiểu phiền toái trong lòng, bỗng dưng duỗi tay bẹo bẹo hai cái má phính một chút.

Thật là mềm không thể tưởng tượng.

Xúc cảm thật không tồi.

Khó trách Tống Thanh Uyển lại thích véo má con bé đến vậy.

Mắt anh chợt trầm xuống, xem ra phải đề phòng “bà già” kia.

“Cha?”, tiểu phiền toái nghiêng đầu hoang mang.

Lục Quân Hàn đáp lại một tiếng rồi chậm rãi thu tay, bâng quơ nói, “Trên mặt cháu có vết dơ, tôi giúp cháu lau!”

“Thật ạ?”

“Ừ!”

“Cha, cha đối với Lê Lê thật tốt!”, tiểu phiền toái tin là thật, vẻ mặt hạnh phúc, “Cha là người cha tốt nhất trên đời!”

“Vừa rồi còn nói tôi là cha hư, không cần nữa?”, Lục Quân Hàn xấu xa nhướng nhướng mày. “Hiện tại thế nào lại biến thành cha tốt rồi?”

Hắn cũng không biết vì sao mình lại muốn hỏi vấn đề này.

Lục Lê cọ cọ khuôn mặt, bĩu môi, “Rõ ràng là cha không cần con trước. Không cần Lê Lê thì là cha hư.”

“Tôi đây hiện là…?”

Tiểu phiền toái vô cùng nghiêm túc, “Là cha tốt, là người cha tốt nhất trên đời!”

Lục Quân Hàn nhìn bé đang nịnh nọt mình, xoa xoa đầu bé, môi mỏng nhếch lên một đường khó phát hiện, “Coi như còn biết thức thời!”

Từ trong đáy lòng, mọi nóng nảy bực bội giảm đi không ít.

Tiểu phiền toái này cũng có tác dụng.

Ít nhất cũng biết nói năng.