Chương 20: Mẹ của Lê Lê

Quản gia dẩu môi cười:

“Tống tổng, kỳ thực Lục thiếu rất thích tiểu thư nhỏ, chỉ là không có nói ra thôi. Lúc trước là tiểu thư nhỏ chạy ra ngoài, bị ngài nhặt được, Lục thiếu còn đang giục chúng tôi tìm người, tìm không thấy còn suýt nổi giận lôi đình…”

Tống Thanh Uyển không để ý lời nói của hắn, bĩu môi xua tay:

“Được rồi, đừng giải thích cho tiểu tử thối đó nữa. Tính cách hắn thế nào không phải ta không biết. Chính là một kẻ cứng nhắc, giống hệt cha hắn. Yên tâm, chỉ cần hắn đối xử tốt với cháu gái ta, ta sẽ không đoạt Lê Lê của hắn!”

Quản gia mỉm cười: “Đa tạ Tống tổng”

Tống Thanh Uyển nói xong thì có chút hối hận, lập tức sửa lại, “Nói sai rồi, là hôm nay sẽ không…”

Quản gia: “…. Cũng được!”

Có một ngày thì là một ngày.

Hơn nữa đứa bé đó thật sự là đáng yêu.

Nếu không phải Lục thiếu rất có thể là cha ruột của cô bé đó, Tống tổng chỉ sợ đến một phút cũng không chịu nhường.

Nghĩ vậy, quản gia lại hỏi, “Tống tổng, nếu tiểu thư nhỏ hiện đã vào Lục gia, thì mẹ của tiểu thư nhỏ thì…”

“Cái này thật sự là phiền.”, Tống Thanh Uyển trầm ngâm một chút, “Mẹ của Lê Lê có địa vị như thế nào?”

“Cái này còn chưa có tra ra!”

Quản gia lắc lắc đầu trả lời. “Bởi vì tiểu thư nhỏ đột nhiên xuất hiện ở Lục gia, camera theo dõi cũng không cho thấy ai đưa tiểu thư tới cho nên chưa có tra ra. Mà có hỏi tiểu thư nhỏ, sợ rằng cũng không thể nói rõ được…”

“Vậy thì không tìm vội!”, Tống Thanh Uyển nói. “Dù sao Lê Lê đã vào nhà chúng ta, không có mẹ Lê Lê ở đây cũng không sao. Hơn nữa cái tên tiểu tử Lục Quân Hàn kia chán ghét phụ nữ như vậy, nếu có tìm được mẹ Lê Lê, hắn cũng không sẽ cưới nàng ta, như vậy còn phiền toái hơn. Chi bằng cứ để như vậy, thuận theo tự nhiên, chúng ta có mình Lê Lê là đủ rồi!”

“Hơn nữa, nếu mẹ Lê Lê yêu thương con bé sẽ tự tìm tới. Chúng ta không cần phí sức lực đi tìm. Còn nếu nàng ta không để ý, đúng lúc, Lê Lê sẽ do chúng ta nuôi dưỡng!”

“Còn nếu một ngày nào đó, nàng ta muốn đòi Lê Lê về, thì kiện ra tòa án, đoàn luật sư của Lục thị cũng không phải là đồ bỏ!”

Tống Thanh Uyển nói một hơi nhưng chỉ mang một ý tứ, mặc kệ mẹ Lê Lê là ai, Lê Lê chỉ có thể là người Lục gia. Bọn họ tuyệt đối sẽ không để ai đem Lê Lê đi.

Tống Thanh Uyển mắt sáng tóe lên tia hàn quang, thanh âm càng lúc càng có khí phách. Lại bởi nói nhiều, cộng với nghĩ tới sau này có người có khả năng sẽ tìm bọn họ để đòi lại Lê Lê, nàng không tránh khỏi chút kích động.

Nói xong thì che ngực, ho khan vài tiếng.

“Tống tổng, ngài đừng quên, bác sỹ nói ngài không thể quá kích động. Mau uống thuốc đi!”, Trợ lý vội chạy tới, lấy bình thuốc đổ mấy viên ra lòng bàn tay. Tống Thanh Uyển dựa vào bàn, với tay lấy chai nước khoáng, uống một ngụm để nuốt viên thuốc xuống. Động tác của nàng ta tự nhiên thuần thục, hiển nhiên đã uống thuốc nhiều lần, mặt không thể hiện chút cảm xúc nào.

Quản gia ngẩn ngơ, “Tống tổng, ngài bị bệnh? Khi nào vậy? Lục thiếu có biết không?”

“Ta không có bệnh, là do trợ lý làm quá lên!”. Tống Thanh Uyển tay cầm chai nước, vẫy vẫy tay, thở dài. “Chỉ là tuổi lớn rồi, ít bệnh cũ cũng được cớ quay lại, cũng không nặng lắm, uống thuốc là khỏi.”

Quản gia có chút không yên tâm, “Tống tổng, hay ngài đi bệnh viên khám…”

“Không cần, chỉ là bệnh vặt, không cần đi bệnh viện!”

“Nhưng…”

“Yên tâm, ta biết thân thể mình. So với các ngươi ta còn coi trọng thân thể mình hơn. Ta nói không có việc gì chính là không có việc gì. Nếu có chuyện, ta nhất định đi bệnh viện khám…”

Quản gia nghe vậy đành thôi, “Vâng, chỉ cần ngài không có việc gì thì tốt”

Trợ lý ở bên cạnh muốn nói, môi giật giật, vừa định lên tiếng thì bị Tống Thanh Uyển lạnh lùng liếc mắt nhìn qua, ánh mắt mang theo tia cảnh cáo khiến hắn có lời đành thu lại.