Chương 10

Cậu lập tức lắc đầu, miệng đều giải thích: "Em làm được... Em không sợ, anh đã bị chôn vùi trong hố sâu lâu như vậy... Hẳn là rất cô đơn. Nguyên soái tiên sinh, anh muốn pheromone của em. Cầm lấy, em đưa cho anh...Anh mau chóng bình phục, ít nhất, em có thể đưa anh đi xem mặt trời mọc vào buổi sáng... "

Alpha chợt im lặng.

Nhưng sau đó, Alpha lại cười một cách trầm thấp, như thể đang mở rộng trái tim của mình trong niềm vui sướиɠ. Lan Hữu Ninh vẫn không hiểu tại sao người đàn ông lại bật cười nhưng sau đó, người đàn ông lại xuất hiện trước mặt cậu, như là những sợi dây quấn thân thể cậu.

"Hữu Ninh..." Tịch Tùng Nhung khàn khàn nỉ non, hôn lên môi cậu thật sâu.

Lan Hữu Ninh hoàn toàn bất lực.

Cậu buộc phải thừa nhận nụ hôn, nhưng lần này nó không thoáng qua nữa mà thay vào đó, hắn còn cạy răng ra, trực tiếp ép lưỡi của họ vào nhau triền miên không thôi. Cảm giác tê dại và kɧoáı ©ảʍ tuy xa lạ nhưng lại khiến cậu thèm muốn tiếp tục xuất hiện, cậu thấp thỏm "nức nở", đến nỗi không nhận ra những sợi dây xung quanh đang kéo dài ra. Trong khi đang hôn Omega của mình, Tịch Tùng Nhung đã dùng dây giăng võng dày đặc trong phòng ngủ. Mà Lan Hữu Ninh và hắn đang ở giữa tấm lưới lớn, dần dần bị dây leo nâng lên đầu giường.

Chỉ đến khi hôn xong, Omega nhỏ mới nhận ra tình cảnh hiện tại của mình.

Cậu hoảng sợ liếc nhìn xung quanh, ngạc nhiên khi thấy mình thực sự đang nằm trong một cái kén làm bằng những sợi dây, mà Tịch Tùng Nhung đang ở bên cạnh cậu. Cứ như thể dây và hắn là hai thứ chẳng liên quan gì đến nhau. Alpha hôn hôn lên môi cậu, sau đó đặt cằm lên tuyến thể cậu, vươn đầu lưỡi liếʍ nhẹ từ trên xuống. Lan Hữu Ninh, người chưa từng trải qua các loại đối đãi này, lập tức run lên, ngay cả tai cũng đỏ bừng.

"Nguyên soái tiên sinh..."

"Gọi tôi là Tùng Nhung." Hắn khàn giọng thì thầm.

Khuôn mặt ửng hồng, cậu ngoan ngoãn cất tiếng gọi "Tùng Nhung".

Nam nhân thỏa mãn, lại ôm lấy cậu hôn hít, như thể hôn Omega mãi không chán. Những sợi dây xung quanh cũng vươn ra những nhánh mới, để lộ những nụ hoa nhỏ nhắn và xinh xắn.Hắn nhìn chằm chằm Omega non mềm trong vòng tay, tuy chưa ở chung được bao lâu nhưng đã khiến hắn chắc chắn rằng đây chính là tình yêu hắn hằng mong đợi.

"Như tôi đã nói, em đánh thức tôi."

"Từ nay về sau, em là chủ nhân của tôi."

Hắn cúi đầu ghé sát vào cổ cậu nhưng lần này thay vì liếʍ và hôn, hắn lại trực tiếp hé răng. Răng nanh sắc bén duỗi đúng lúc Lan Triệt không chuẩn bị mà đâm thủng da thịt, cắn thật sâu vào tuyến thể chưa bị ai hái. Omega mở to mắt mà run rẩy toàn thân được Alpha ôm vào lòng.

Cậu đã bị... Bị đánh dấu.

Bị nguyên soái Tịch Tùng Nhung đánh dấu.

Pheromone của Alpha liên tục được rót vào tuyến của cậu, theo mạch máu chảy khắp cơ thể, lần đầu trải qua việc này khiến Omega theo bản năng chảy nước mắt. Cậu không biết từ chối như thế nào, chỉ có thể mở miệng nhưng không thể phát ra âm thanh. Rót pheromone vào người đối phương, làm vô số pheromone của Omega cũng tràn vào cơ thể người đàn ông dọc theo răng nanh. Hắn nhận được vô số chất bổ sung, vì vậy ngay cả những nụ hoa của dây cũng dần dần lớn lên, và những hoa hồng tuyệt đẹp lần lượt nở rộ.

Tịch Tùng Nhung rũ mắt xuống, thâm thúy lại u ám nhìn chằm chằm vào tiểu gia hỏa trong vòng tay mình.

"Chủ nhân......"

Lan Hữu Ninh thút thít và cuộn tròn trong vòng tay hắn

"Đừng...Đừng kêu như vậy..."

Vết thương sau gáy được cẩn thận liếʍ láp, ngay cả máu cũng bị nam nhân hút sạch. Trên thực tế, chỉ cần cậu nói "Không", Alpha sẽ dừng hành động của mình lại và thành thật rút lại ý định tàn sát chiếm hữu. Nhưng mà Omega không biết là đã xảy ra chuyện gì, ngay cả khi sợ phát đến khóc, cũng không bao giờ lắc đầu từ chối.

Những giọt nước mắt lăn dài xuống.

Cậu biết mình sẽ luôn bị đánh dấu.

Thay vì bị đánh dấu bởi những Alpha không quen biết... Cậu tình nguyện trở thành Omega của Tịch Tùng Nhung.