Chương 9

Bộ não của Lan Hữu Ninh trống rỗng.

Cậu có vẻ sợ hãi, thậm chí ngừng khóc nhưng mắt vẫn đỏ hoe. Trong phòng lúc này, ngay cả hơi thở của cậu đều rõ ràng đến nỗi cậu thậm chí mất khả năng nói chuyện. Omega chậm chạp quay đầu lại, cậu nhìn thấy một gương mặt mà cậu đã thuộc lòng, thậm chí là ghi tạc trong lòng.

Nhưng trước đây, cậu chỉ nhìn thấy khuôn mặt này trên sách báo và trên Internet.

Tịch Tùng Nhung siết chặt vòng tay và thở dài bất lực.

Pheromone của Alpha tỏa ra từ cơ thể cũng quen thuộc với Lan Hữu Ninh, đó là hương thơm độc đáo của hoa hồng. Cậu bối rối suy nghĩ, miễn cưỡng mới suy nghĩ ra được.

Hoa hồng mà cậu nhặt được... Không phải là thực vật.

Đó là ngụy trang của Tịch Tùng Nhung.

Nhưng trên đời này... Làm sao lại có người bản thể ngụy trang là thực vật? Hơn nữa đã hơn trăm năm trôi qua... Anh ấy làm sao còn trẻ như vậy? Vô số câu hỏi tràn ngập trong não, khiến đôi mắt đờ đẫn của Lan Hữu Ninh không thể tập trung. Tuy nhiên, bất chấp sự rối rắm trong não, lúc này cậu vẫn có thể nghe rõ tiếng thở và nhịp tim của mình.

"Tịch... Từ... Nhung..."

"Đúng vậy" Alpha hô hôn gương mặt cậu, " Là em đánh thức tôi."

"Vậy nên hiện tại, em là chủ nhân của tôi."

Omega chớp mắt, gần như không hiểu được ý tứ của câu này.

Cậu vụng về "Ah" một tiếng, kết quả nụ hôn của người đàn ông đã đáp xuống môi cậu, nhẹ nhàng và ân cần cọ xát đôi môi vào nhau. Một cảm giác tê dại giống như rùng mình dâng lên từ môi và cậu thậm chí không cảm thấy bị bài xích. Thay vào đó cơ thể cậu mềm ra và cậu hoàn toàn bị cuốn vào vòng tay của Alpha. Chiếc lưỡi nóng ẩm vươn ra liếʍ nhẹ lên môi dưới của cậu. Nam nhân nếm được mùi vị ngọt ngào như mong đợi, không khỏi ngậm lấy miếng thịt nhỏ mềm mại, liên tục mυ"ŧ vào.

Omega run run bất lực.

Cậu không biết phải làm sao, cũng không muốn rời xa người đàn ông mà mình ngưỡng mộ từ nhỏ, nên chỉ có thể run rẩy chịu đựng nụ hôn đầu đời. Đôi môi đầy ngọt ngào, khiến cậu đã lưu luyến lại càng không muốn buông tay. Nhưng Alpha không muốn Omega nhỏ lần đầu gặp mặt đã sợ hãi nên khi đôi môi bị mυ"ŧ đến sưng tấy, vẫn luyến tiếc rời đi, thâm thúy nhìn vào tiểu gia hỏa đang run rẩy trong lòng ngực.

"Đừng sợ."

Lan Hữu Ninh chớp chớp mắt.

"Tôi ở ngay bên cạnh em nên không cần phải sợ." Tịch Tùng Nhung nhếch môi, trên khuôn mặt nghiêm túc hiện lên một nụ cười dịu dàng. Hắn hôn lên giữa trán Omega một lần nữa, nhưng sau đó không thể duy trì hình dạng con người của mình nữa, biến thành hoa hồng trong ánh sáng huỳnh quang. Những sợi dây quấn chặt lấy cậu, hoa hồng vẫn tựa vào má cậu. Lan Hữu Ninh lại chớp mắt, lúc này mới nhận ra vị nguyên soái mà mình nhặt được vẫn đang trong tình trạng vô cùng yếu ớt.

Nếu không, sẽ không đến nỗi phải xuất hiện dưới lớp ngụy trang.

"Anh..." Môi đỏ bừng khiến sắc mặt cậu càng trắng hơn, "Anh không sao chứ?"

Sợi dây dán vào trên người cậu, dùng dây nhẹ nhàng cào cào vào lòng bàn tay nhỏ của Omega.

Lan Hữu Ninh thất thần ngồi trên giường.

Cậu mất hai giờ để bình tĩnh lại, miễn cưỡng có thể sắp xếp được tình hình hiện tại. Cậu luôn biết pheromone của mình có vị ngọt, không chỉ có tác dụng thu hút Alpha mà còn làm cho thảm thực vật phát triển mạnh mẽ hơn. Và có lẽ chính vì lý do này mà cậu đã có thể đi xuống hố sâu mà không hề hấn gì, mang hạt giống ban thể ngụy trang của Tịch Tùng Nhung về.

Tuy nhiên, ai có thể nghĩ rằng... một nguyên soái nổi tiếng, mạnh mẽ và anh hùng như vậy bản thể ngụy trang là một bông hoa hồng?

"Em...Phải làm sao để anh hồi phục nhanh hơn?" Omega nhỏ khịt khịt mũi, giơ tay sờ lên cánh hoa hồng, "Nguyên soái tiên sinh..."

Sợi dây đang bò trên gáy, mặc dù không di chuyển, nhưng Lan Hữu Ninh đã nghe thấy giọng nói của Tịch Tùng Nhung phát ra từ biển tinh thần lực.

"Pheromone của em đã đánh thức tôi... Nhưng Hữu Ninh à, tôi không muốn lại làm tổn thương em. Hơn nữa, tôi đã ngủ nhiều năm như vậy, lập tức khôi phục cũng không có ý nghĩa."

"Nhưng...... Anh là nguyên soái..." Lan Hữu Ninh mở miệng, "Nếu không có anh... chúng ta, quốc gia hiện tại... có lẽ sẽ không tồn tại..."

Hoa hồng áp vào má cậu, cánh hoa rũ xuống như một nụ hôn. Trong biển tinh thần lực cất lên một tiếng cười trầm thấp, mang theo chút sủng nịch mà thở dài " Hữu Ninh ngốc."

"Không ai chấp nhận một vị nguyên soái đã chết hơn 100 năm còn sống."Hắn rất bình tĩnh, không tham lam quyền lợi mà mình nắm giữ trong quá khứ.

Nhưng mà Lan Hữu Ninh chợt buồn.