Chương 8

Người cầm đầu là một người đàn ông trẻ tuổi, là một Alpha cậu không quen biết. Dường như đã vào cửa hàng của cậu với một nhóm cấp dưới và dùng búa đập phá nó. Người đàn ông trung niên đứng phía sau rất quen thuộc với cậu

Đó là chủ một cửa hàng bánh ngọt trên một con phố khác.

Đôi mắt Lan Hữu Ninh có những giọt nước mắt, nhưng cậu lặng lẽ trốn trong góc và không đi ra phía trước.

Cậu đến Ice Bill với hy vọng, với tâm huyết, với tương lai - tất cả đều bị nhóm người này băm nát một cách thô bạo, chỉ để lại một đống hỗn độn và vết bẩn khắp nơi. Sợi dây dường như cũng nhận ra điều gì đó, nhẹ nhàng vòng tay qua cổ tay như để an ủi cậu. Cậu sụt sịt cố kìm nước mắt nhưng vẫn còn nước chảy dài trên má. Omega nhỏ khóc thầm, bên kia trút giận xong bỏ đi, cậu thận trọng đi vòng ra sau nhà, đi lên lầu qua một cầu thang khác.

Có lẽ cậu phải cảm thấy may mắn vì tầng hai cậu sống vẫn tốt.

Lan Hữu Ninh không có tâm trạng đi xuống lầu, cửa tiệm của cậu đều bị đập nát, cửa cuốn đều bị búa đập vỡ, cậu có thể làm gì? Bên trái và bên phải không có thứ gì có giá trị, nhưng nó đã bị đập nát thành vẻ ngoài rách nát đó - sợ rằng ngay cả những tên trộm cũng không muốn xông vào.

Cậu lau nước mắt, rút

chìa khóa và mở ngăn kéo nơi cậu cất tiền.

Có rất nhiều tiền mặt trong ngăn kéo mà cậu đã tích lũy trong hai ngày qua, đếm được có bảy tám trăm. Tuy nhiên, bên dưới vẫn có một chiếc túi vải đựng những tờ tiền trăm nguyên được xếp gọn gàng.

Nhưng với số tiền này, không có cách nào hỗ trợ cậu sống Ice Bill ở đến cuối đời.

Đôi mắt Omega đỏ hoe và dường như lại sắp khóc.

Hoa hồng áp vào má anh và một cành dây vươn ra để lau nước mắt cho cậu. Lan Hữu Ninh cố gắng hết sức để nở một nụ cười, khàn khàn nói cảm ơn. Cậu không biết phải làm sao nên cứ ngồi xuống mép giường, chống tay lên trán ngơ ngác. Và vào lúc này, có lẽ những người hàng xóm đi ngang qua đã tụ tập ở tầng dưới và bắt đầu thảo luận bằng những giọng điệu không che đậy

"Một Omega mới tới muốn cùng vị kia đoạt sinh ý, không có khả năng.."

" Không có Alpha đi theo Omega này, dường như chỉ có một mình."

" Do không có Alpha nên mới can đảm trắng trợn như vậy. Rốt cuộc Omega vẫn dễ bắt nạt... Hôm qua tôi nhìn thấy con trai hắn lắc lư ở đây, có lẽ đã nghĩ đến điều đó..."

Lan Hữu Ninh ngẩng đầu với đôi mắt đỏ hoe.

Cậu không muốn nghe những cuộc thảo luận này, vì vậy liền đóng cửa sổ và kéo tất cả các tấm rèm. Căn phòng đột nhiên tối sầm lại rất nhiều, cậu cũng không bật đèn, chỉ đứng im lặng.

"Nhất định phải có Alpha...Người khác mới không khi dễ mình sao" Cậu run rẩy lẩm bẩm một mình, "Nhưng tại sao? Đúng là mình là Omega nhưng vì cái gì phải tìm một Alpha mới có thể mở cửa hàng?"

"Nếu là như vậy...Thì mình chạy trốn làm gì? Dù sao có rất nhiều Alpha thích pheromone của mình..."

Nước mắt rơi rất nhiều và mặc dù cậu lẩm bẩm như vậy, nhưng cơ thể cậu lại cúi xuống, và lại lấy chiếc hộp chứa thuốc ức chế động dục của mình từ dưới đáy giường ra. Lan Hữu Ninh nghiêng đầu một hồi, sau đó mở hộp ra, nhưng thay vì lấy thuốc ức chế, anh lại mở ngăn bên trong.

Ở đó cũng có một cây kim.

"Làm một Beta..." Cậu cụp mắt xuống, đưa tay nhặt cây kim tiêm chứa thuốc có thể làm hoại tử mô tuyến.

Đây không phải là lần đầu tiên Lan Hữu Ninh có ý tưởng như vậy.

Trong quá khứ, cậu đã nghĩ đến việc phá hủy tuyến thể của mình vô số lần - sau cùng, nếu không có pheromone ngọt ngào như vậy, cậu sẽ không bị cha và mẹ kế ép cưới một Alpha hoàn toàn xa lạ. Tuy nhiên, một ý tưởng như vậy là quá sốc đối với thế giới.Ngay cả thuốc men cũng bị cấm hoàn toàn trên thị trường của đế quốc, cậu luôn do dự và không dám thực hiện.

Nhưng lần này, Omega rất quyết tâm.

Cậu thở hổn hển và khóc khi tháo nắp kim ra khỏi cây kim. Sau đó với đôi tay run rẩy cố gắng đưa nó vào tuyến thể ở sau cổ, giống như đã từng tự tiêm thuốc ức chế động dục cho mình. Tuy nhiên, những sợi dây không chịu buông bỏ, thay vào đó ngày càng quấn lấy cậu.

Omega thở hổn hển, nước mắt lăn dài như ngọc, vươn tay muốn gỡ dây quấn sau gáy mình ra nhưng hoa hồng càng quấn cổ tay cậu chặt hơn.

Một chùm ánh sáng trắng bạc lóe lên, Omega nhỏ bị sốc khi thấy mình thực sự rơi vào vòng tay ấm áp. Tim Lan Hữu Ninh trong phút chốc như ngừng đập, đầu óc trống rỗng. Sợi dây quấn quanh cổ tay cậu giờ đã biến thành một bàn tay lớn, nhẹ nhàng đặt ống kim lên mặt đất. Hương hoa hồng nồng đậm từ phía sau truyền đến, nam nhân vòng tay ôm lấy cậu vào lòng, đưa tay lên lau nước mắt trên mặt cậu.

"Em không thực sự muốn làm vậy phải không?" Tiếng nói trầm thấp giàu từ tính vang lên,"Hữu Ninh"

"Anh... Anh là ai..." Omega hít sâu một hơi, đầu ngón tay run lên. Mọi thứ diễn ra quá nhanh để cậu có thể load, tự nhiên vô cùng sợ hãi. Alpha dán lên cổ cậu, nghiêng đầu có thể nhìn thấy

"Tôi?" Người đàn ông lấy ngón tay cái lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, mỉm cười nói: "Tịch Tùng Nhung."