Chương 6

Omega đứng ở cửa nhìn trái nhìn phải, còn chộp được vài người qua đường và hỏi rằng họ đã nhìn thấy một bông hoa hồng rất đẹp chưa. Nhưng tất nhiên - không ai biết bông hồng đã biến đi đâu. Cậu quay trở lại cửa hàng của mình trong tuyệt vọng, thậm chí cậu không có tâm trạng để tiếp tục kinh doanh.

Cậu đến Ice Bill một mình, và chỉ có hoa hồng ở bên những ngày này.

Lan Hữu Ninh hít hít cái mũi, đầu óc đờ đẫn khóc.

Cậu hối hận vì đã đặt hoa hồng ở cửa, rõ ràng là nó không thích nắng chút nào,lại phải ở ngoài cửa vì ý muốn của cậu, Cậu hối hận vì không chăm sóc tốt nó, cứ lo bán bánh khiến nó bị trộm mất. Omega khóc thút thít, đôi mắt dịu dàng nhanh chóng sưng lên vì khóc.Cậu không biết phải làm gì để lấy lại bông hoa hồng, đành phải lau mắt, đeo chiếc balo nhỏ vào lưng rồi ra ngoài tìm.

Cậu khá bối rối khi bước xuống phố.

Cậu không biết mình làm điều này có hợp lý không - sau cùng, nếu hoa hồng được mang đến nhà người khác, cậu sẽ tuyệt đối không thể tìm thấy nó cho dù anh có đi trên phố bao nhiêu lần đi chăng nữa. Lan Hữu Ninh lại sụt sịt, nhưng không khóc mà tiếp tục kiểm tra trái phải mặc cho sự đau buồn đang chím lấy cậu. Tiếng cười đùa của lũ trẻ văng vẳng bên tai,cậu dừng lại, chớp chớp mắt nhìn về phía con hẻm nơi chúng đang chơi đùa. Khi nhìn thấy bông hồng trên tay đứa trẻ, Lan Hữu Ninh đã bật khóc.

"Mấy đứa làm gì vậy?" Khàn khàn mắng nhóm trẻ con.

Mấy đứa trẻ chỉ đang chơi cho vui, lập tức sợ hãi và như những con chim, tụi nó làm rơi bông hoa hồng rồi bỏ chạy toán loạn. Lan Hữu Ninh vội vã đến và ngồi xổm xuống trong đau khổ và buồn bã. Quả nhiên, hoa của cậu bị kéo rễ lên, nụ cũng bị nhổ, cả cánh hoa cũng lác đác. Cậu đột nhiên khóc trong vô vọng và trong khi nhặt cánh hoa lên thì cậu thì thầm "Ta xin lỗi" với hoa hồng.

" Ta sẽ không bao giờ để mi ra ngoài nữa... Mi kiên trì được không?Ta sẽ đưa mi về nhà ngay bây giờ... Ta sẽ cho mi tất cả pheromone của mình..."

Dây đằng của hoa hồng nhẹ nhàng quấn ngón tay út của cậu.

Những giọt nước mắt ấm áp rơi trên lá hồng.

Cậu ôm hoa hồng về nhà.Dù cánh hoa đã rụng nhưng cậu cẩn thận nhặt bỏ vào balo. Tiệm bánh ở tầng 1 còn nhiều bánh chưa bán được nhưng Omega không có tâm trạng dọn dẹp. Cậu trực tiếp bưng hoa lên lầu 2. Sau khi đóng cửa lại, cậu vội vàng cầm lấy một ly nước ngâm thân rễ vào đó. Bông hoa hồng gần héo thêm một chút sức lực, vừa thấm nước vừa vươn những sợi dây ra không ngừng vòng quanh gáy.

Lan Hữu Ninh hít một hơi và tháo miếng dán ra.

Cậu để lộ tuyến thể của mình.

Pheromone tràn ngập khắp căn phòng ngay lập tức, cậu không kiềm chế bản thân, thay vào đó cố gắng giải phóng pheromone. Những sợi dây bám vào tuyến thể trên da. Sau đó bá đạo chiếm hữu tất cả các pheromone ngọt ngào. Lan Hữu Ninh hơi cúi đầu xuống, sau đó cúi người hôn lên những cánh hoa hồng còn sót lại.

"Mi muốn bao nhiêu cũng được..." Cậu khàn giọng kêu một tiếng, "Chỉ cần mi mau khỏe lại..."

Dây đằng run lên.

Nó dường như đang xác nhận điều gì đó, và nó di chuyển từ từ sau khi nhận ra rằng Omega không hối hận. Lan Hữu Ninh tưởng nó chỉ là muốn tiến lại gần một chút, nhưng đột nhiên có rất nhiềulông tơ trong dây leo chui ra, đâm thẳng vào tuyến thể của cậu! Cơn đau đột ngột khiến Omega trợn tròn mắt, há hốc mồm không tin nổi. Cậu không bao giờ nghĩ rằng hoa hồng làm điều như vậy.Nhưng mà ngay sau đó, cậu cảm thấy rằng pheromone trong cơ thể mình đang nhanh chóng bị lấy đi

"Hừ... Ngươi vậy mà muốn nhiều như vậy." Cậu rưng rưng nước mắt sờ sờ hoa hồng, "Không vội, tùy tiện đi."

Tuy nhiên, Omega mảnh mai và mỏng manh không thể chịu được sự cướp bóc pheromone như vậy.

Ban đầu, Lan Hữu Ninh hầu như không thể duy trì tư thế ngồi của mình, nhưng sau đó cơ thể cậu trở nên yếu ớt không thể kiểm soát được. Cậu theo bản năng có chút sợ hãi,nhưng là bị dây đằng nhẹ nhàng ôm lấy, làm cho cậu ý thức được nó không cố ý thương tổn cậu. Omega nổ lực cười và thì thầm nhẹ nhàng, "Từ từ nào." Sau đó, không thể chịu đựng được sự mệt mỏi vì bị mất pheromone, cậu nhắm mắt lại và nặng nề ngã xuống giường.

Khuôn mặt của Lan Hữu Ninh tái nhợt đến mức không thể nhìn thấy một tia huyết sắc.

Dây quanh cổ cậu đột nhiên nới lỏng ra khỏi tuyến thể.

Tuyến thể bị lông mịn đâm vào trông không đáng sợ lắm nhưng hơi đỏ và sưng lên, như thể chúng vừa bị mυ"ŧ và hôn. Dây đằng lượn vòng trên không vài vòng, rồi lại ôm lấy thân thể Omega. Ánh sáng màu trắng bạc dần dần xuất hiện trong không khí, giống hệt như ánh sáng trước đó của Lan Hữu Ninh. Một bóng người cao lớn rắn chắc đột nhiên xuất hiện, vươn tay ôm lấy thiếu niên đang nằm trên giường.

"Mệt lắm hả?..." Hắn trầm giọng nói, nhẹ nhàng đặt ở trên giường, "Do anh quá sốt ruột, xin lỗi em".

Lan Hữu Ninh chìm vào giấc ngủ yên bình.

Alpha đưa tay lên sờ trán.Anh cúi xuống đặt lên má cậu một nụ hôn nhẹ, sau đó cẩn thận đắp chăn bông. Người đàn ông liếc nhìn căn phòng và dừng lại trước cuốn lịch. Dáng người của hắn phi thường cao thẳng, cho dù đang truổng cời cũng không giống biếи ŧɦái ngược lại có khí chất của một quân nhân. Alpha quay lại giường, hắn không thể duy trì hình dạng con người của mình quá lâu, và lại biến thành bông hồng, quấn cổ tay mảnh khảnh của Lan Hữu Ninh bằng dây đằng.Đây là Omega định mệnh thuộc về hắn.