Chương 5

Lan Hữu Ninh chưa bao giờ nghi ngờ về chậu hoa hồng mình nuôi.

Trong cái thế giới tồn tại trùng tộc và các sinh vật vũ trụ không biết tên thì một chậu hoa hồng có thể ngửi thấy pheromone sau gáy của cậu thực sự quá bình thường. Cậu chỉ nghĩ rằng người bạn hoa của mình bị đột biến dưới hố sâu bởi sức mạnh tinh thần lực của nguyên soái, điều này khiến nó trở nên kỳ quái hơn một chút. Omega nhỏ đang có tâm trạng rất tốt, sau khi ăn một chút gì đó liền lấy bộ đồ ngủ vào phòng tắm để tắm.

Trước đây, cậu không tránh khỏi lo lắng về việc liệu mình có thể sống suôn sẻ trên tinh cầu Ice Bill này hay không, nhưng khởi đầu thuận lợi hôm nay khiến cậu nhìn thấy vô số hy vọng.

Bước ra từ phòng tắm nóng hầm hập, cậu bổ nhào lên giường với mái tóc ướt đẫm.

Omega cuối cùng lộ ra một chút bộ dáng trẻ con,ôm lấy cái gối cười lăn lộn trên giường, sau đó lại chống người lên hôn hoa hồng đặt đầu giường. Mặc dù nó sẽ không đáp lại cậu, Lan Hữu Ninh vẫn thích nói chuyện một mình với nó.Lăn trên giường thêm hai lần nữa. Đột nhiên chớp mắt, trong khi tiết ra pheromone nhàn nhạt.Cậu đứng dậy, quỳ trên giường và nói với hoa hồng: "Chà... Ta chưa cho mi xem khả năng ngụy trang của ta. Mi có muốn xem nó không?

Hoa hồng run rẩy theo hướng pheromone.

Cậu nở một nụ cười thật tươi và biến thành một con mèo nhỏ trong một chùm ánh sáng trắng bạc.

Lan Hữu Ninh rơi vào trong quần áo của, rốt cục bò ra khỏi cổ, vội vàng cúi đầu liếʍ hai móng vuốt của chính mình. Phần lớn cơ thể của cậu có màu trắng bạc, nhưng có các hoa văn màu cam và xám trên đỉnh đầu và trên lưng. Sau khi biến thành mèo tất yếu cậu sẽ có một chút thói quen của mèo.

Vì vậy cậu ngồi xổm trên giường kiên nhẫn liếʍ láp toàn thân, dùng móng vuốt nhỏ mềm mại cọ rửa mặt. Đôi đồng tử mèo xanh lục bảo nhìn người bạn hoa hồng của mình một cách trìu mến và vui vẻ, Omega tiến lên vài bước, nhẹ nhàng nhảy lên tủ, sau đó tìm một vị trí ngồi xuống, cẩn thận nâng đôi bàn chân nhỏ đầy lông lá lên.

"Ta không duỗi móng tay... đừng sợ." Cậu lẩm bẩm một mình,chạm vào hồnghoa mà mà cậu trồng một lần nữa.

Trên thân cây hoa hồng có rất nhiều gai nhọn, nhưng khi lòng bàn tay cậu chạm vào, chúng đều mềm mại và ngoan ngoãn, hoàn toàn không bắt được móng vuốt của con mèo nhỏ.Cậu không khỏi híp mắt vui sướиɠ, thả người nhảy trái phải một hồi mới quay lại giường. Mặc dù Lan Hữu Ninh thực sự rất thoải mái trong hình dạng mèo nhưng cậu vẫn có ý định ngủ trong hình dạng người. Ngồi trên giường,Omega liếʍ móng vuốt của mình một lần nữa, sau đó cho phép mình biến hình trở lại.

Nhưng tất nhiên là không hề có quần áo.

Thân hình mảnh mai, mềm mại lóe lên trên ánh đèn huỳnh quang. Trong phòng chỉ có cậu và hoa hồng, Lan Hữu Ninh không sợ bị người khác dòm ngó. Cậu sờ lên mái tóc vẫn còn ướt của cậu rồi bĩu môi định lấy bộ đồ ngủ bên dưới mặc vào. Khung cảnh giữa bờ mông non mềm trắng nõn lộ ra, ngoại trừ màu hồng, dường như còn có cái gì khác.

Các dây của hoa hồng lại có chút ngo ngoe rục rịch.

Chỉ là Omega nhanh chóng mặc áo ngủ vào, mặc qυầи ɭóŧ bên dưới chăn bông.

Hôm nay cậu bận cả ngày,lúc này rất cần nghỉ ngơi. Cùng hoa hồng nói chúc ngủ ngon sau đó cuộn mình dưới chăn bông để ngủ. Đèn trong phòng ngủ đã tắt, mọi thứ chìm vào bóng tối và yên tĩnh, nhưng một dây đằng mềm mại nhưng uyển chuyển lặng lẽ nhô ra khỏi đất của lọ hoa. Nó đã rất quen thuộc với con đường, men theo chiếc gối của Omega mà chạm vào tuyến thể sau gáy.Hoàn toàn bao phủ và chiếm hữu.Dây còn lại chui vào vạt áo ngủ của Lan Hữu Ninh dọc theo góc chăn, trượt lên bắp đùi tinh tế rồi tới mông nhỏ bọc trong qυầи ɭóŧ.

Dây đằng run lên, nhưng nó không có làm ra bất kỳ hành vi thô lỗ nào,chỉ là tham lam cảm nhận chút mềm mại của Omega. Liền trượt xuống cổ tay nhẹ nhàng ôm lấy người.

Lan Hữu Ninh ngủ rất yên bình.

Cậu có cảm giác như đang được ôm ấp, mặc dù nhiệt độ ban đêm rất thấp nhưng cơ thể cậu vẫn cảm nhận được một luồng hơi ấm ổn định, khiến ngón chân cậu sáng lên một màu hồng nhạt khỏe khoắn. Omega ngáp một cái liền đứng dậy, tuy rằng muốn nằm một lát, nhưng xét thấy còn cần chuẩn bị kinh doanh bánh ngọt liền không tiếp tục nán lại. Đánh răng tắm rửa xong,cậu xuống nhà với chậu hoa trên tay, trong lúc chuẩn bị nướng bánh cậu liền đặt những bông hoa hồng ở cửa để phơi nắng.

Đứa trẻ nhà hàng xóm chân trần chạy ra cửa nhìn, Lan Hữu Ninh không keo kiệt, cho nó một cái bánh nóng hổi vừa mới nướng. Cậu mỉm cười nhìn đứa trẻ chạy đi, xoa xoa tay rồi tiếp tục đánh bơ. Quay vào trong đánh kem lần nữa. Mùi thơm của bánh lan tỏa, hôm nay cậu làm thêm một ít trứng cuộn. Những vị khách đã sớm theo mùi thơm đến tận cửa hàng, Omega tươi cười bắt đầu một ngày làm việc mới.

Cậu định đóng cửa vào đầu giờ chiều và đến cửa hàng hoa trên phố để mua một ít đất dinh dưỡng và phân bón cho hoa hồng của mình.

Omega quay lại lấy tiền lẻ, khi định giao cho khách thì bất ngờ thấy hoa hồng đặt ở cửa đã không còn. Mặt anh tái đi ngay lập tức, vội vã ra cửa bất chấp tiễn khách. Lọ hoa vẫn còn đó, đất trong lọ hoa vẫn còn đó, nhưng những bông hoa hồng do chính tay cậu trồng đã biến mất. Lan Hữu Ninh mở to mắt, nhìn bụi đất vương vãi xung quanh, cuối cùng phải thừa nhận rằng hoa của mình có lẽ đã bị ai đó cướp mất.

Cậu mím môi, nhưng đôi mắt lại ươn ướt.