Chương 1

"Hân Hân, đi thôi. Chúng ta cũng tới rồi, không vào thì thật tiếc." Dương Nhã Tính kéo Lâm Hân Hân, bằng mọi giá đẩy cô vào trong quán bar.

"Cậu đâu có nói là chỗ này! Tớ không biết uống rượu, tới đây làm gì? Tớ về đây, ngày mai còn phải nộp bài tập." Lâm Hân Hân ôm cây cột trước quầy bar, không tiến lên dù chỉ một bước.

"Nước ngọt, trong quán bar cũng có nước ngọt. Hân Hân yêu quý, tớ thích DJ ở quán bar này, coi như cậu đi cùng tớ được không? Chúng ta vào phòng riêng, gặp anh ấy xong chúng ta sẽ trở về." Dương Nhã Tĩnh thấy không ép được Lâm Hân Hân bèn ôm tay cô cầu khẩn.

“Người cậu thích?” Một khuôn mặt tuấn tú hiện lên trong đầu Lâm Hân Hân, cô nói: "Được, nhưng tớ chỉ có thể ở lại một giờ. Tớ thực sự phải làm bài tập."

"Một giờ là đủ rồi, nhanh lên!" Hai người vào phòng riêng, Dương Nhã tĩnh gọi hai ly nước, sau đó chỉ anh DJ đứng phía xa: “Chính là anh ấy, cậu thấy sao, có đẹp trai không?”

“Đẹp không?” Lâm Hân Hân nheo mắt lại, cố gắng nhìn kỹ, nhưng ánh sáng quá mờ ảo khiến Lâm Hân Hân không thể nhìn thấy mặt người kia: "Không nhìn rõ."

Lúc này, người phục vụ gõ cửa và mang đồ uống tới.

"Cậu nhìn kỹ một chút, rồi còn nghĩ cách giúp tớ nữa. Anh ấy rất đẹp trai và được yêu thích. Nhìn xem, rất nhiều cô gái đang nhảy nhót xung quanh anh ấy kìa." Dương Nhã Tĩnh đẩy Lâm Hân Hân về phía lan can, cô hơi cau mày, cố gắng nhìn kỹ diện mạo của DJ. Trong lúc đó, Dương Nhã Tĩnh bí mật lấy một viên thuốc từ trong túi ra và bỏ vào trong ly nước trên tay.

Dương Nhã Tĩnh đem ly đến bên cạnh Lâm Hân Hân, đưa ly cho cô và hỏi: "Thế nào? Có nhìn rõ không?"

"Không rõ." Lâm Hân Hân không đề phòng uống một ngụm lớn: "Nhưng có vẻ như xung quanh anh ấy có rất nhiều phụ nữ. Tiểu Tĩnh, sao cậu biết anh ấy?"

Hai cô gái dựa trên lan can, vừa uống rượu vừa nói chuyện vui vẻ.

Đột nhiên, Lâm Hân Hân cảm thấy chóng mặt, tay cô run rẩy, chiếc cốc suýt nữa rơi xuống lầu.

"Hân Hân, cậu sao vậy?"

"Tớ..." Cảm giác kia càng lúc càng nghiêm trọng, Lâm Hân Hân nhíu nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, dựa vào người Dương Nhã Tĩnh: “Tớ chóng mặt quá, Tiểu Tĩnh, đứa tớ về, tớ khó chịu.”

“Được được, cậu bình tĩnh.” Dương Nhã Tĩnh đỡ Lâm Hân Hân về chỗ ngồi: “Cậu ngồi đây một chút, đợi tớ gọi điện thoại đã.”

Lâm Hân Hân nằm gục xuống bàn, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, càng lúc càng choáng váng, hơn nữa còn cảm thấy không thể khống chế cơ thể, tứ chi mềm nhũn, cô không nhúc nhích được nữa.

Dương Nhã Tĩnh ở ngoài cửa gọi điện thoại: “Thầy Hàn, thầy mau tới đi, bạn ấy không thể nhúc nhích được nữa.”

Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông từ phòng khác đi ra, cùng với Dương Nhã Tĩnh đẩy cửa vào.