Chương 2

Người đàn ông nhìn Lâm Hân Hân đang gục trên bàn và gật đầu hài lòng.

Dương Nhã Tĩnh cười một cách quyến rũ: “Thầy Hàn, giao cậu ấy cho thầy. Đừng quên suất nghiên cứu sinh mà thầy đã hứa với em."

"Tiểu Tĩnh, ở lại chơi cùng đi."

“Tất nhiên em muốn chơi với thầy, nhưng em không quen ba người một lúc, vì vậy hẹn thầy một ngày khác đi." Nói xong, Dương Nhã Tĩnh cầm túi của mình và rời đi.

Lâm Hân Hân mặc dù chóng mặt, cơ thể cũng mềm nhũn, nhưng cô vẫn còn ý thức, có thể nghe rõ ràng cuộc trò chuyện giữa hai người vừa rồi.

Chỉ vì một suất nghiên cứu sinh mà cô bị bạn thân nhất bán đứng như vậy, lý do quá ư nực cười! Thực sự đáng buồn.

Vài giây sau, Lâm Hân Hân bị một đôi bàn tay to lật lên, một khuôn mặt đàn ông thô bỉ xuất hiện trước mắt Lâm Hân Hân.

Hàn Chinh! Chủ nhiệm khoa!

"Hân Hân, em thật đẹp, thầy đã thích em từ lâu, nhưng em lại không chịu bán sắc, cho nên thầy phải dùng chút thủ đoạn, mong em có thể hiểu." Hàn Chinh vừa nói vừa vén váy Lâm Hân Hân ra, để lộ qυầи ɭóŧ với những họa tiết bên trong

Hàn Chinh dán mặt vào qυầи ɭóŧ của Lâm Hân Hân, si mê hít một hơi thật sâu: “Thơm quá."

Lâm Hân Hân chỉ cảm thấy có một luồng khí nóng phả vào háng mình, vừa ẩm vừa nóng, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi cùng ghê tởm như dây leo, thực khiến người ta khó thở.

Một bàn tay to nắm lấy mép chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng, từng chút một để lộ nơi bí mật và quý giá nhất của cô gái. Khi khe hở màu hồng lộ ra, một làn hương thơm trinh nguyên với một chút hương hoa thoang thoảng tỏa ra.

Hàn Chinh bị cảnh tượng trước mặt làm cho khô khốc, lão ta duỗi ra một ngón tay nghịch ngợm miệng huyệt của Lâm Hân Hân, tách âʍ ɦộ mềm mại của Lâm Hân Hân ra rồi từ từ chọc vào.

Đột nhiên, một lớp màng mỏng chặn ngón tay của Hàn Chinh lại: “Em còn là trinh nữ!"

Tình huống bất ngờ khiến Hàn Chinh ngây ngẩn cả người, dươиɠ ѵậŧ dưới háng trong nháy mắt phồng lên cực đại, cứng đến mức có chút đau đớn.

Lâm Hân Hân vẫn đang nằm trên bàn, tác dụng của thuốc khiến cô cạn kiệt sức lực, chỉ có thể phát ra âm thanh "ưm a" trầm khàn.

Lâm Hân Hân rêи ɾỉ giống như một con thú nhỏ bị thương, hy vọng đánh thức chút nhân tính bên trong người đàn ông này, nhưng cầm thú thì làm gì có nhân tính.

Hàn Chinh lè lưỡi liếʍ nước mắt trên khóe mắt Lâm Hân Hân, xúc cảm ướŧ áŧ và nhớp nháp khiến Lâm Hân Hân chán ghét đến nỗi gần như nôn mửa.

"Đừng khóc, thầy đang dạy em làm một chuyện rất thoải mái. Khi ngươi nghiện rồi, mỗi ngày em đều sẽ tìm thầy cầu xin được làm." Hàn Chinh nở một nụ cười xấu xa, vuốt ve khuôn mặt thanh tú của Lâm Hân Hân: “Em thật xinh đẹp. Thầy đã ngủ với rất nhiều sinh viên, và em là người đẹp nhất. Để thầy biến em thành một con đĩ, được không? Ngay cả sau khi tốt nghiệp, em cũng sẽ phải bò dưới chân của thầy và cầu xin thầy làʍ t̠ìиɦ với em mỗi ngày."