Chương 7

Lâm Hân Hân ngồi một mình trong phòng buồn bã khóc thút thít hồi lâu, cuối cùng cô chỉ đành cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Dương Nhã Tĩnh, nói rằng buổi chiều sẽ cùng cô ta đi gặp thầy Hàn.

Buổi chiều, Lâm Hân Hân trở lại trường với đôi mắt sưng đỏ vì khóc.

"Hân Hân, em bị sao vậy? Sáng nay em đi đâu? Sao mắt lại sưng như vậy?"

Lâm Hân Hân vừa đến sảnh ký túc xá thì đã bị Lương Diệp chặn lại hỏi.

Người mà Lâm Hân Hân không muốn gặp nhất lúc này chính là Lương Diệp, cô thấp giọng trả lời: "Em không sao." Sau đó cô định chạy trốn.

Lương Diệp kéo tay Lâm Hân Hân lại, nghiêm túc hỏi: "Em bị ai bắt nạt sao, Hân Hân?"

"Anh Diệp, anh đừng hỏi nữa."

Hai mắt Lâm Hân Hân ngấn lệ giống như mèo con bị ức hϊếp. Lương Diệp thấy vậy, trái tim vừa chua xót vừa mềm nhũn, lực nắm tay cũng vô thức thả lỏng.

Lâm Hân Hân nhân cơ hội rút tay lại sau đó xoay người trốn vào ký túc xá.

Lương Diệp nhìn bóng lưng Lâm Hân Hân biến mất, biểu cảm trở nên lạnh lùng.

"Anh Lương, sao anh lại đứng ở đây?" Dương Nhã Tĩnh vẫn luôn đứng cách đó không xa, mỉm cười đi tới.

"Nhã Tĩnh, cô có biết Hân Hân bị làm sao không? Hình như cô ấy khóc."

"Khóc sao? Đừng nói là..." Dương Nhã Tĩnh giả vờ tỏ ra nghi ngờ.

“Đêm qua cô ấy và thầy Hàn tới quan bar chơi, còn rất vui vẻ mà. Chắc không phải là cãi nhau với thầy Hàn đấy chứ? Anh Lương, anh cũng biết đấy, Hân Hân là cô gái khá nóng nảy, trong tình cảm khó tránh khỏi sẽ tùy hứng. Nếu anh lo lắng, em sẽ đi dỗ dành cậu ấy."

"Thầy Hàn? Là thầy chủ nhiệm của bọn em sao?"

"Đúng vậy. Hân Hân hình như rất thích thầy Hàn, còn chủ động theo đuổi thầy Hàn đã lâu."

“Hừ.” Lương Diệp cười lạnh một tiếng: “Tôi đi trước.”

Dương Nhã Tĩnh nhìn bóng lưng Lương Diệp rời đi, đắc ý nhếch môi rồi ngâm nga một bài hát quay trở lại ký túc xá.

Lương Diệp bước đi rất nhanh, trong đầu cứ vang vọng cuộc trò chuyện giữa ba anh và bác Lâm mà anh nghe lén được trong kỳ nghỉ.

“Đợi hai đứa nhỏ này tốt nghiệp xong rồi để chúng nó kết hôn đi. Tôi thấy thằng nhóc nhà tôi lúc nào cũng quanh quẩn bên Hân Hân, hai ngày không gặp liền kiếm cớ chạy sang nhà ông."

"Haha, Hân Hân cũng vậy. Mỗi lần nhắc đến Tiểu Diệp là mặt lại đỏ bừng. Miệng thì trách chúng tôi luôn nhắc đến Tiểu Diệp, nhưng mặt lại cười tươi như hoa."

Lương Diệp căm hận nắm chặt tay, đấm lên thân cây ở bên đường. Sao Hân Hân có thể thích người đàn ông hèn mọn, bỉ ổi Hàn Chinh đó, chuyện này nhất định có uẩn khúc.