Chương 8

Lúc Dương Nhã Tĩnh trở lại ký túc xá, cô ta phát hiện trong phòng chỉ có một mình Lâm Hân Hân đang ngồi trên giường khóc thầm.

"Bốp" một tiếng, Dương Nhã Tĩnh ném một chiếc túi lên giường của Lâm Hân Hân: "Thầy Hàn đưa cho mày, mau đi thay đi."

Lâm Hân Hân mở túi ra, nhìn thấy bên trong là một bộ đồ lót. Nhìn kỹ một chút, chiếc áo ngực được làm từ một lớp vải voan mỏng đỏ chót, chỗ hai núʍ ѵú còn có lỗ, thuận tiện để cho người ta trêu đùa. Qυầи ɭóŧ là hai sợi dây nhỏ màu đỏ, không biết mặc thứ này vào có thể che được cái gì.

Tay Lâm Hân Hân run lên, cô ném bộ đồ lót lên giường: "Không, tao sẽ không mặc thứ này."

“Đừng giả vờ nữa!”

Dương Nhã Tĩnh mất kiên nhẫn cầm chiếc túi trong tay đập lên đầu Lâm Hân Hân: “Bây giờ mày đã bị phá trinh rồi, còn bị chụp ảnh khỏa thân. Nếu không muốn cả thế giới biết mày là đồ hư hỏng thì tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời đi. Hơn nữa, lát nữa mấy bạn cùng phòng sẽ trở về, đến lúc đó nhìn thấy thứ kia để trên giường của mày..."

Lời uy hϊếp của Dương Nhã Tĩnh có tác dụng, Lâm Hân Hân căng thẳng ôm chiếc túi vào lòng, cố gắng tìm một nơi để giấu nó.

Không ngờ, Dương Nhã Tĩnh lại đi đến cửa, mở nó ra: "Dương Dương, không phải mày muốn mượn vở ghi của tao sao? Tới đây lấy đi."

"Được. Tao cất đồ xong sẽ ngay."

Khoảnh khắc cửa bị mở ra, khuôn mặt của Lâm Hân Hân lập tức trở nên trắng bệch, cô cầm chiếc túi trong tay, hoảng hốt trốn vào phòng vệ sinh, khóa trái cửa lại.

Dương Nhã Tĩnh gõ cửa phòng vệ sinh, nhẹ nhàng nói: "Thay xong mới được đi ra ngoài."

Lâm Hân Hân ôm chiếc túi, bất lực ngồi xổm trên mặt đất, nắm chặt tay khóc thút thít.

Bên ngoài cửa là bạn học của cô, bọn họ vẫn sạch sẽ, tốt đẹp, tại sao sau một đêm chỉ có một mình cô bị rơi vào vũng lầy này?

Sau khi dần dần bình tĩnh lại, Lâm Hân Hân cũng hiểu cô không còn cách nào khác, hiện tại chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của ác ma trước đã, sau đó mới từ từ nghĩ cách thoát thân.

Lâm Hân Hân cởi hết quần áo, mặc bộ đồ lót màu đỏ chót khiến người ta cảm thấy xấu hổ không chịu nổi lên. Hình bóng xuất hiện trong gương khiến Lâm Hân Hân cảm thấy rất lạ lẫm.

Chiếc áo ngực màu đỏ ôm lấy bộ ngực trắng nõn, hai núʍ ѵú hồng chui ra khỏi lỗ. Một sợi dây màu đỏ vắt ngang qua hông, một sợi dây màu đỏ khác biến mất trong đám lôиɠ ʍυ màu đen, cọ xát vào tiểu huyệt nhạy cảm, xuyên qua hai bờ mông tròn trịa đi ra khỏi mông. Bộ trang phục này khiến bản thân cô trong gương trông cực kỳ ti tiện và phóng đãng, giống như một con đĩ bất cứ lúc nào cũng có thể quyến rũ đàn ông.