Chương 1-2: Con thỏ nhỏ bùng cháy

"Con heo kia mau dậy!!!"

Nữ nhân tóc dài đen đang vội vội vàng vàng cài nút áo sơ mi cùng vuốt vuốt mấy cái cho bộ tóc nằm xuống đại khái. Nàng nhìn lại lần nữa "con heo" trên giường, vẫn không nhúc nhích.

"Đình Đình! Mau dậy!"

Tô Uyển thiếu điều muốn nổi sùng. Hôm nay nàng phải đi phỏng vấn cho công việc mới, đang vội muốn chết mà tên con heo kia còn chưa có phản ứng. Đành dùng chiêu cũ thôi.

"Đìnhhhh ~~ Dậy đi cục cưng~~~"

Thanh âm ớn lạnh vừa vang lên, Tề Đình đã bật khỏi giường vô điều kiện dùng chăn che lại bộ vị quan trọng rồi hét lên với cái miệng còn dính nước miếng theo quán tính

"Đừng manh động! Giơ hai tay lên!"

"Ngoan ngoan! Mau dậy đi họp phụ huynh cho tiểu An tử đi. Tôi đi phỏng vấn đây!"

Tô Uyển thỏa mãn nhìn biểu tình tỉnh táo của cô bạn thân nhất trên đời mà ngoảnh mông bỏ đi. Nửa đường quên gì đó, quay lại vòng tay ôm Tề Đình một cái, cười hắc hắc ly khai. À… Các bạn đừng hiểu lầm, Tô Uyển hồi bé luôn chứng kiến Tề Đình gặp may, nên mặc định ngay Tề Đình là thần may mắn, ôm để lấy hên thôi.

"Nữ nhân chết tiệt!"

Tề Đình gãi đầu mấy cái, liền chép chép mắng chửi rõ to. Nàng mới tan ca không được bao lâu, thân là cảnh quan siêu cấp nghiêm túc nên cho dù đồng nghiệp có trốn việc về trước thì Tề Đình vẫn là người cuối cùng ở lại. Cho nên nếu được nghỉ sáng, tội gì không ngủ bù cho sướиɠ!

Nói liền làm, Tề Đình nằm lại trên giường khoan khoái hưởng thụ ấm áp trong chăn, còn lăn qua lăn lại mấy cái dãn gân cốt, lại ưỡn một cái tứ chi ôm lấy gối tiếp tục ngủ. Chỉ là niềm hạnh phúc chưa được bao lâu, "bóng đèn đáng yêu" lại rón rén đến bên giường lay lay người Tề Đình.

"Đình a di ơiii…"

Đứa nhỏ đã mặc đồng phục chỉn chu, trên lưng còn mang cặp sách to muốn hơn cả thân thể nó. Khuôn mặt bé như bàn tay, nhìn cực kì giống búp bê barbie bán ở mấy khu mua sắm. Tề An đứng cạnh bên giường, bĩu môi ủy khuất muốn gọi a di "con heo" dậy nhưng lại không dám.

"Đình a di… Hôm qua đáp ứng con đi họp phụ huynh cho con rồi mà…"

Tề An bắt đầu lắc lắc bộ tóc xoăn tự nhiên của nó, lệ lưng tròng như sắp khóc đến nơi.

"Tiểu An tử…Con kêu Uyển a di dắt con đi đi…"

"Nhưng mà Uyển a di nói hôm nay đi phỏng…phỏng vấn không dắt con đi được…"

Dừng lại một chút, tiểu An tử lại bắt đầu luyên thuyên bằng cái miệng bé xíu chu chu

"A di biết không cô giáo của con rất đẹppppp nga! Nếu mà thiếu đi phụ huynh của An An cô giáo sẽ buồn, buồn sẽ hết đẹppp… A di… A di ơiii"

Tề Đình hừ hừ mấy cái, thông qua khe mắt hí hí thấy được dáng vẻ hài tử đáng thương của Tề An lại không kìm được lòng, đành bật dậy đi vệ sinh cá nhân các thứ. Ai bảo nó dám dùng mỹ sắc mê hoặc a di của nó làm chi? Sau đó thay bộ đồ thường ngày: chiếc T-shirt kiểu rộng và jeans bó sát, cùng đôi giày thể thao trắng. Vì Tề Đình tương đối cao và gầy, cho nên vóc người xem như ổn. Hơn nữa khuôn mặt với ngũ quan tinh xảo rõ ràng lộ ra vẻ ngây thơ rất không hợp với nghề hiện tại của nàng. Tề Đình sau khi săm soi kĩ càng trước gương, thầm bỏ xuống ba chữ "bất đắc dĩ" khắc trên mặt thì liền dắt tay Tề An tung tăng ra khỏi cửa nhà.

Ba mẹ tiểu Tề cũng chính là đại tỷ và tỷ phu của đại Tề đã mất vì tai nạn giao thông ba năm trước, vì thế mà Tề An về sống với Tề Đình. Mà lúc đó Tề Đình lại đang thuê chung căn hộ với siêu cấp độc miệng lão thái thái Tô Uyển – bạn thân từ thời cởi truồng tắm mưa đến nay, nên Tề An ba tuổi được hai mami(a di) vô tâm vô phế chăm sóc. Thế rồi nó cũng lớn cùi cuội, chẳng mấy chốc đã vào lớp 1, Tề Đình liếc nhìn một cái đã tự sướиɠ tinh thần không ngừng cảm thán bản thân nuôi trẻ quá tốt.

Do trường học không xa nhà, đại Tề và tiểu Tề tung tăng đi bộ cỡ 15 phút đã đến nơi. Hôm nay Tề Đình phá lệ xõa tóc xoăn dài, thoạt nhìn cực giống đại tỷ của mình. Trường tiểu Tề đến là trường cấp một địa phương, tuy điều kiện không được như mấy trường quốc tế nhưng chung quy cũng đủ xài. Với lại học phí không mắc quá, đồng lương cảnh quan ít ỏi của Tề a di có thể chi trả được. Tề An dẫn Tề Đình đi lướt qua mấy dãy phòng học liền tới được phòng học của nó. Tề Đình đải mắt một vòng lớp học, cái gì cũng nhỏ nhắn hết, ngay cả bàn ghế đến bảng đều nhỏ xíu. Trên tường đều là tranh vẽ của lũ nhỏ, còn có mấy bông hoa bé ngoan và hạc giấy treo lơ lửng khiến không khí lớp học trở nên phi thường thoải mái dễ chịu. Tề An vô cùng ngoan ngoãn chỉ Tề Đình vào chỗ nó ngồi, còn lôi ra trong cặp một cây kẹo mυ"ŧ đưa cho Tề Đình.

"Đình a di, ăn đi ăn đi. An An lấy của Uyển a di đó!"

Tề Đình nghe thấy liền bật cười thỏa mãn, hóa ra hài tử vẫn không phản bội a di của nó. Cùng lắm vẫn nên lên lớp giảng dạy một chút.

"An An, con không được lấy kẹo này của Uyển a di nha. Muốn lấy phải lấy cái trong tủ đầu giường, có biết không?"

"Dạ!"

Tề An lắng nghe rất chăm chú, cũng thầm ngây thơ ghi vào đầu điều mới được dạy. Còn Tề Đình không biết ôm bao nhiêu bụng cười rồi. Ôi trời ơi, chết cười mất. Vì sao ah? Kẹo trong tủ đầu giường đều là hàng Mỹ nhập, rất mắc nha =)))))))

Sau khoảng 15 phút nữa, phụ huynh cũng dắt con em vào chật kín cả lớp. Kì này là lần họp đầu tiên của cuộc đời đi học cho nên nhiều gia đình đi họp rất "đầy đủ". "Đầy đủ" chính là có tông ti họ hàng gì đều mang đến… sau đó một chút, một nữ nhân trẻ tuổi từ ngoài cửa tiêu soái bước vào mang theo mười phần khí chất nhà giáo. Tề An trong lòng Tề Đình liền reo lên vui mừng

"Đình a di!!! Cô giáo xinh đẹp kìa!"

Do mái tóc dài kia che mất bên sườn khuôn mặt nên Tề cảnh quan không nhìn rõ được dung nhan vị cô giáo khiến Tề cháu nhỏ phát cuồng. Cùng lắm nhìn dáng người kia cũng coi như đẹp đẽ, cân đối đi. Cô giáo chủ nhiệm quay lại đứng đối diện với cả lớp, liền nở nụ cười ôn nhu chào hỏi.

"Xin chào mọi người, tôi là Đổng Yên. Lão sư chủ nhiệm của lớp 1A."

Đingggg!!!!

Tề Đình trợn mắt to!!!! Không phải chứ? Làm sao trùng hợp thế được????

Nhưng…Cái kia tóc dài đen, cái kia môi mỏng, cái kia mắt phượng có chút câu dẫn!!!! Chỉ khác hôm nay đã đeo gọng kính màu đen, áo sơ mi trắng cài đến nút cao nhất trông có vê trí thức hơn thôi. Không phải là cô ta chứ là ai trồng khoai đất này nữa?

"Yêu nghiệt!"

Tề Đình không kiềm chế được đập bàn đứng lên chỉ thẳng mặt Đổng lão sư. Bản năng quản quan mách bảo nàng nhất định phải hàng ma phục yêu cái thể loại trước mặt!

"A di…"

Tề An hốt hoảng kéo kéo tay Tề Đình lại muốn a di ngồi xuống nhưng bất lực. Mọi người cũng bắt đầu bàn tán xôn xao về Tề Đình cũng như câu nói vừa rồi. Ngay cả Đổng Yên cũng có phần kinh ngạc, bất quá sau đó liền khôi phục bộ dạng "hiền lương thục mẫu" cười dịu dàng một cái.

"Tề phu huynh… Chẳng hay có gì muốn phát biểu hãy để sau cuộc họp nhé!"

"Tôi…"

"Tôi sẽ rất vui vẻ tiếp đón Tề phụ huynh!"

Đổng Yên lên tiếng cắt ngang câu nói đại Tề, còn cố ý nhấn mạnh hai chữ "vui vẻ" như dằn mặt. Tề Đình nhíu mày gắt gao, cuối cùng cũng chịu ngồi xuống để buổi họp bắt đầu.

Đổng Yên với vai trò lão sư quả thực rất có cốt cách. Nàng lưu loát giới thiệu bản thân, chương trình học và cả đánh giá sơ bộ cho phụ huynh biết. Ngoài ra, nàng còn lập hẳn kế hoạch tiến bộ cho lớp khiến đại đa số phụ huynh đều hài lòng với vị lão sư tận tâm này. Ngoài trừ Tề Đình! Một chữ cũng nghe không vô. Thủy chung suốt buổi họp, Tề Đình trừng trừng nhìn Đổng Yên như muốn nuốt tươi cái con yêu nghiệt đang bung xúc tu trên bục kia. Cô ta có bị tinh thân phân liệt hay không liền có thể vào hai vai cùng lúc như thế này? Giả tạo!

"Cảm ơn tất cả đã đến dự buổi họp hôm nay. Mong rằng các phụ huynh sẽ phối hợp với tôi để cùng các em tiến bộ!"

Đổng Yên nói ra còn kèm theo cái nắm tay biểu tưởng cố lên khiến Tề Đình muốn lập tức đấm cho một cái! Phụ huynh dần ra về hết nhưng Tề Đình vẫn yên vị tại chỗ ngồi ôm Tề An trừng mắt hung ác nhìn lão sư chủ nhiệm.

"A di…Chúng ta về…"

"Im lặng!"

Tề An bị quát liền chui vào lòng Tề Đình muốn khóc. Nó cũng không hiểu sao a di bình thường vui vẻ như thế lại có bộ dáng thù địch với cô giáo xinh đẹp của nó nữa.

Cuối cùng chỉ còn lại ba người một…à hai nhà. Tề Đình bế đứa nhỏ Tề An xuống, tiến rất nhanh đến trước mặt Đổng Yên nghênh mặt muốn nói gì. Nhưng chưa kịp mở lời, ác quỷ họ Đổng đã khôi phục bộ dáng yêu nghiệt, liếc xéo Tề cảnh quan một cái man rợ, nhanh tay gỡ mắt kính gọng đen xuống kéo áo Tề Đình mạnh bạo

"Cô muốn gì? Hả con thỏ nhỏ?"

*Tề Đình suy nghĩ : Cha mẹ ơi! Con đυ.ng phải cái dạng sao chổi âm binh gì đây ahhhhh??????*

P/s: :)))) Tề An thặc dễ thương quá :">

Còn truyện này =))) ngạo kiều khắp nơiiiiii :"> Hí hí