Chương 35: Lật qua lật lại

Nhiệt độ trên môi Trương Đình Ngữ càng ngày càng tăng, thậm chí nàng còn cảm nhận được hai phiếm mềm mại của Tô Uyển đang chậm chạp nhâm nhi lấy đôi cánh hoa của mình. Tiếp xúc khoảng cách gần như thế này, Trương Đình Ngữ lại càng mê luyến hơn tư vị độc nhất vô nhị của tiểu ngu ngốc. Rõ ràng không dùng nước hoa, nhưng cơ thể cư nhiên lại thơm khác thường, mùi hương tựa như sữa tắm em bé xộc vào khoang mũi nàng, đem thần trí vốn đã mơ hồ trở nên mê man khó cưỡng.

Nụ hôn của Tô Uyển cũng giống như con người nàng, có chút nhút nhát không dám tiến lên mà chỉ vờn qua lại hai cánh môi, hết môi trên đến môi dưới, đôi khi sẽ dứt ra rồi nhanh chóng chạm lại. Tất cả chỉ như chuồn chuồn lướt nước, thế nhưng mỗi cú chạm đều khiến tim Trương Đình Ngữ run lên mãnh liệt. Mềm quá…Môi Tô Uyển mềm mại đến khiến người ta muốn hung hăng nhấm nháp nó. Trương Đình Ngữ phân vân một chút, cuối cùng đem hai tay dừng trên không trung ôm eo Tô Uyển.

Không đủ!

Nàng xoay người áp ngược Tô Uyển lên cửa chỉ trong một nhịp bước, nhìn vào đáy mắt vừa kinh hỉ vừa hoảng sợ vì hành động đột ngột kia, Trương Đình Ngữ hít một hơi thật sâu, sau đó phóng thích toàn bộ khí lực cúi xuống hôn Tô Uyển. Nàng muốn Tô Uyển bước ra khỏi cái l*иg nhút nhát khóa chặt bản năng lại mà hòa vào nụ hôn này. Chưa bao giờ Trương Đình Ngữ cảm thấy điên cuồng như lúc này. Xung quanh nàng toàn bộ đều là hương vị của Tô Uyển, từng nấc da thịt trắng nõn của Tô Uyển, từng tiếng thở dốc mê người của Tô Uyển… Không khí ái muội phút chốc tràn ngập tiếng môi chạm môi, điên cuồng, dữ dội, mãnh liệt trong hành lang có chút u tối…

Tô Uyển chưa ý thức được việc mình bị áp ngược lại liền bị đôi môi mà bản thân hằng khao khát chiếm lấy một cách hung hăng. Trương Đình Ngữ thậm chí trong lúc hôn vẫn lo lắng cho Tô thái thái, tuy khóa chặt cơ thể Tô Uyển trong lòng nhưng một tay gĩư chặt sau ót nàng sợ sẽ đập vào cửa, tay còn lại siết chặt vòng eo không có thịt thừa kia tì sát vào cơ thể mình. Môi Tô Uyển bị Trương Đình Ngữ mυ"ŧ có chút đau, nhưng là biểu tình mất kiểm soát này là lần đầu tiên Tô Uyển thấy… Trương Đình Ngữ…Em muốn chị…Em thực sự muốn chị phát điên lên!

Tô Uyển đột nhiên ý thức được tình thế bản thân, tay nàng vùng khỏi vòng kiểm soát của Trương Đình Ngữ. Không biết Tô Uyển lấy được khí lực từ đâu mà chỉ bằng một nhịp liền đặt Trương Đình Ngữ ngược lại trên cửa lần nữa. Đôi mắt mê man của Tô Uyển nhìn chằm chằm vào đôi môi có chút sưng đỏ vì ra sức miết vào nhau khi nãy, có trời mới biết là bây giờ Trương Đình Ngữ với bộ dáng thở dốc mê luyến cùng đôi môi đó là có bao nhiêu mị lực! Ngón tay nhuộm tầng nhiệt huyết của Tô Uyển bất giác đặt lên cánh hoa của Trương Đình Ngữ vân vê nhẹ nhàng. Nàng thậm chí cảm nhận được cơ thể kia run lên theo từng nhịp chạm của ngón tay trỏ. Tô Uyển không nhịn được, thanh âm khàn khàn liền thoát ra khỏi cổ họng.

"Ngữ…Chị đẹp quá…"

Đối với Trương Đình Ngữ mới có nụ hôn đầu thì câu nói kia là có biết bao nhiêu kí©h thí©ɧ đây? Tim nàng nhảy càng nhanh, tựa hồ muốn lọt ra khỏi l*иg ngực ngay lúc này. Nàng xấu hổ đem mặt nghiêng sang một bên, lại để lộ ra cái tai cũng ửng hồng mê người. Tô Uyển chết trân tại chỗ, chỉ biết nhìn chằm chằm vào vành tai đã muốn xuất huyết của người kia. Trong lòng nàng tự hỏi rằng, một người bình thường cao cao tại thượng không để ai vào mắt khi yêu lại có thể bày ra bộ dáng thiếu nữ e thẹn như vậy sao? Quá mê người… Trương Đình Ngữ…

Tô Uyển như mê dại vươn tay ôm chặt vòng eo còn nhỏ hơn của mình, môi hạ xuống vành tai Trương Đình Ngữ thổi vào nhiệt khí rồi vui sướиɠ đón nhận từng đợt run rẩy của người kia. Tô Uyển khóe môi cong nhẹ, đem cơ thể gán sát sao vào nhau, nàng còn dùng tay còn lại đẩy hai tay Trương Đình Ngữ giơ lên đầu, kiên trì gĩư chặt một chỗ.

"Nhìn em…"

Tô Uyển thì thầm vào tai Trương Đình Ngữ, thật sự đem nàng bức điên lên! Trương Đình Ngữ khẽ nghiêng đầu muốn né tránh từng đợt nhiệt khí nhưng không ngờ vừa quay qua lại đυ.ng phải đôi môi đang đón chờ mình. Tô Uyển bắt đầu hôn mạnh dần lên. Lưỡi không đơn giản là liếʍ hai vành môi trúc trắc ban nãy nữa. Giờ đây nàng dốc khí lực muốn tách hàm Trương Đình Ngữ ra để cảm nhận hương vị đích thực của nụ hôn. Nhưng dường như Trương Đình Ngữ cũng không có phản kháng, liền mặc cho Tô Uyển tác quái luồn lách vào trong.

Tô Uyển muốn hét lên khi cái lưỡi bản thân chạm đến lưỡi đối phương, nàng cật lực ra sức mời gọi, quấn lấy, còn có chút gợi đường đi cho cái lưỡi trúc trắc của nữ nhân trong lòng. Tô Uyển chưa từng hôn ai, nhưng về một khía cạnh nào đó ngoại trừ "tài năng vô hạn" trong lĩnh vực kiếm tiền thì Tô Uyển lại rất có tư chất trong việc "hành sự' này. Tỷ như bây giờ, chỉ trong mấy cái khıêυ khí©h, Trương Đình Ngữ đã muốn bại hoàn toàn trong tay này, bắt đầu cật lực đáp lại nụ hôn mãnh liệt của Tô Uyển.

Hai cặp gò má nổi từng cơn nhiệt của cả hai gắt gao chạm vào nhau mang theo từng cơn xúc cảm khó tả. Trương Đình Ngữ hai tay bị khống chế tuyệt đối trên đầu, eo lại bị người kia siết chặt không thể trở mình nên chỉ đành ủy khuất tan ra thành bãi nước dưới đợt tiến công mãnh liệt của tiểu ngu ngốc. Lần đầu tiên nàng cảm thấy hôn môi không phải là hành động trao đổi nước miếng ghê tởm…Chính là đem cơ thể bức đến không ra dạng gì nữa mà chỉ có thể thuận theo bản năng thăng hoa… Chân nàng sắp không đứng vững nữa, may mà eo được gĩư chặt ôn nhu, nếu không chỉ sợ bản thân đã ngã xuống sàn lạnh lẽo. Thế nhưng Tô Uyển lại cư nhiên không biết mệt, cũng không biết giới hạn ra sức hôn sâu hơn môi nàng. Âm thanh phát ra khi va chạm càng ngày càng lớn khiến Trương Đình Ngữ vô cùng xấu hổ. Nhưng chính là cảm giác đó lại xen lẫn chút thích thú khi được gần gũi Tô Uyển…

"Tô Uyển…"

Đôi môi Tô Uyển bắt đầu không dừng lại ở môi mà trườn xuống cái cằm hoàn hảo của nàng. Dần dần, khối lửa còn đọng lại mấy sợi chỉ bạc trên môi liền dời xuống bên tai, trượt xuống chiếc cổ trắng ngần đầy mị lực…

Tô Uyển không biết bản thân là bị làm sao, nàng chỉ đơn giản đem từng nấc da thịt của người kia hôn đến khi nào thỏa mãn thì thôi, đặc biệt là vùng cổ này. Nàng liếʍ một chỗ, Trương Đình Ngữ liền khe khẽ thoát ra âm thanh khó nhịn một chút. Trương Đình Ngữ bị áp đến khó thở, đành ngước đầu lộ ra diện tích cùng cổ nhiều hơn. Tô Uyển đem hai nút sơ mi đã cởi sẵn banh rộng hơn, để lộ ra là xương quai xanh như tượng khắc kia.

"Ưm…Đừng…Uyển…"

Thanh âm phản kháng trong vô lực không mảy may gọi lại thần trí mê muội của Tô Uyển lúc này. Nàng vẫn dùng môi, răng ma sát với vùng xương quai xanh nhạy cảm của Trương Đình Ngữ…

"Uyển…Đừng em…"

Trương Đình Ngữ bắt đầu giãy nảy phản kháng. Nàng không phải không tin tưởng Tô Uyển, chỉ đơn giản là bản thân có lẽ chưa sẵn sàng cho loại quan hệ trên mặt thể xác này thôi. Nàng cố gắng gọi lí trí về, cật lực cắn môi dưới thoát khỏi sự kiểm soát của Tô Uyển…

"Uyển!…"

"Ân…"

Lúc bị nhẹ nhàng đẩy ra Tô Uyển mới mơ mơ màng màng lấy lại chút tỉnh táo. Nàng nhìn vào người đối diện, ánh mắt lộ chút mê người, nhịp thở còn chưa ổn định lại liền bị quyến rũ lần hai. Nhưng chưa kịp hôn lên môi sưng đỏ kia thì ngón bàn tay thon dài của Trương Đình Ngữ đã đặt lên môi Tô Uyển ngăn lại. Tô thái thái giương đôi mắt cún con, tỏ vẻ khó hiểu một đoàn.

"Uyển…Chúng ta…không nên quá nhanh…"

Trương Đình Ngữ không dám nhìn Tô Uyển, chỉ sợ lại nhìn thấy sự mất mát của người kia. Tô Uyển đầu tiên là bất ngờ vì rõ ràng lửa đã đốt đến cực hạn, chỉ còn thiểu bước cuối cùng là hoàn mỹ thế nhưng lại bị ngăn cản. Sau đó nàng lại bừng tỉnh…Chính là khó khăn lắm Trương Đình Ngữ mới có thể chấp nhận mình, thế nào lại bức nàng đến giới hạn chứ? Ngu ngốc quá! Tô Uyển như người tìm được chân trời mới, không tức giận ngược lại còn mỉm cười khẽ ra tiếng.

"Uyển…"

"Ngữ, em yêu chị."

"Ân…Ừm…"

Tô Uyển vẫn chưa thấy Trương Đình Ngữ đối diện nàng, liền cầm lấy bàn tay lơ lửng trước môi mình đặt lên đó nụ hôn thâm tình. Tận lúc này, Trương Đình Ngữ mới quay mặt nhìn hành động bất ngờ của Tô Uyển.

"Cho nên em sẽ chờ."

Đôi mắt nàng mở to cố thu lấy biểu tình tự nhiên kia vào lòng. Nụ cười của Tô Uyển vẫn là không có mất đi, đem ánh nhìn của nàng dần chuyển sang ôn nhu trìu mến.

"Tiểu ngu ngốc…Cảm ơn em…"

Không ngờ Tô Uyển lại có thể hiểu chuyện đến như vậy, có lẽ nàng nên đánh giá lại từ đầu con người này rồi.

Thế nhưng…Giang sơn dễ đổi, bản tánh thật khó dời! Lửa nóng đã đốt lên làm sao dễ dập tắt được? Tỷ như Tô Uyển lúc này…

"Vậy đổi lại em cho chị trước nha!"

Tô Uyển hí hửng toe toét cười…

Trên mặt Trương Đình Ngữ trong hai giây đã hiện lên tia hắc tuyến rõ rệt!!!!! Không!!!! Tiểu ngu ngốc trẻ con vẫn sẽ là tiểu ngu ngốc!!!!!! Nàng đã vội ảo tưởng sức mạnh rồi!

"Em! Đi!"

"Ủa sao đuổi em nữa…"

"…"

"Ngữ…"

"…"

"Đi mà…"

"…"

"Người ta chịu ủy khuất cho chị trước còn không lời cho chị sao?"

"Emmmmm!!!!!!! Cútttttttt!!!!!!!!!"

Trương Đình Ngữ lại bùng lên ngọn lửa khác!!!!! Nhưng đây bất quá lại là lửa của núi phun trào…thực ghê người chứ không có mê người nha…

P/s: hai con hôn mà hết một chap của mẹ An =))))) đáng sợ quá… =))))))) Mấy mẹ hóng H cứ bình tĩnh ngồi xuống hóng tiếp, sắp rồi :)))) *liếʍ mép*

Ta nói chứ nhân dịp hai đứa … nhao mình cùng cmt cho chap lên top đuy =))))) Dạo này truyện ế ẩm buồn rầu dễ sợ nha 🙁 tóc bạc mấy cọng, lông lá rụng hết chơnnnnn hà =v=

Hay thông cảm cho An sống ảo, An rất thiện lương, An lại đầy lòng trắc ẩn, nhưng An sống hơi ảo và khao khát vote, hãy như An =)))))) Vote cho An!!!!