Chương 45: Yên là của tôi!

Lục Tịnh Hân cảm thấy đau rát nơi bả vai, nhưng cơn đau lại không xé lòng như thứ đang gào xé từng tấc nội tạng của nàng. Đổng Yên không một tia do dự, hướng chiếc dao găm về phía bả vai Lục Tịnh Hân đâm tới. Trong khi còi súng còn không kịp bóp, những giọt máu đỏ tươi mang theo nỗi tuyệt vọng đã tràn ra bên bả vai.

"Tiểu Yên, em…"

Môi Lục Tịnh Hân run rẩy vì kinh hách, cư nhiên Đổng Yên một chút thương xót trong ánh mắt cũng không hề tồn tại, tất thảy biểu tình lúc này đều là sự lo lắng cho Tề Đình dưới súng của nàng. Có lẽ mọi thứ sẽ không thắt lòng đến như giây phút này nếu cây súng của Lục Tịnh Hân thực sự có đạn…

"Lục Tịnh Hân… Chị đừng ép tôi!"

Đổng Yên nhìn máu túa ra từ bả vai Lục Tịnh Hân cũng có chút hối hận về hành động không kịp suy nghĩ của nàng. Nhưng rất nhanh sau đó, tia phân vân hối lỗi đã không còn sót lại một mảnh trong mắt Đổng Yên bởi cái ấm áp của bàn tay Tề Đình truyền đến. Phải rồi! Người nàng cần bảo hộ là Tề Đình! Người nàng yêu nhất giờ phút này cũng chính là Tề Đình chứ không phải ai khác. Nếu Đổng Yên không nhanh tay ngăn chặn, có lẽ nàng sẽ phải hối hận cả đời.

"Tiểu Yên…"

Lục Tịnh Hân chưa bao giờ yếu ớt như giờ phút này. Máu kia không là gì so với trái tim đang rỉ máu của nàng. Con ngươi Lục Tịnh Hân thu hết ánh mắt kiên định của Đổng Yên vào, cả cái nắm tay thật chặt không buông của hai người trước mặt. Nỗi tuyệt vọng cứ thế dâng lên.

Đổng Yên… Người con gái đầu tiên cho tôi cảm giác tôi còn sống.

Đổng Yên… Cô gái ngạo kiều làm tôi không thể ngừng yêu thương.

Đổng Yên… Người vì tôi từ bỏ lòng tự trọng vốn dĩ là thứ người xem trọng nhất.

Đổng Yên hôm nay, em đâm tôi một dao.

Lục Tịnh Hân có thể cảm nhận được từng nấc da thịt trên người dâng lên nỗi đau đớn không thể tả, khiến cơ thể vô lực tựa hồ muốn ngã sầm xuống đất, cuộn người lại và khóc thật to… Lục Tịnh Hân lăn lộn giang hồ mười mấy năm, thương tổn nào trên cơ thể cũng từng kinh qua, cư nhiên lại không có cơn đau nào làm nàng khó thở như lúc này. Đổng Yên, em thực sự yêu người kia?

Tề Đình thoáng thấy Đổng Yên trong ánh mắt giằng co với nữ nhân kia, có lẽ tự do đã gần ngay trước mắt. Nàng tiến lên chạm lấy bàn tay còn run rẩy của Đổng Yên, nhẹ nhàng vuốt sườn mặt người kia trấn an.

"Yên, bình tĩnh. Yên không có lỗi."

Cơ thể căng cứng bỗng nhiên bị cái vuốt ve làm dịu lại. Đổng Yên hướng đôi mắt trong suốt đang bị đôi mày nhíu chặt hành hạ nhìn Tề Đình, chỉ thấy hiện ra là khuôn mặt quen thuộc mà bản thân không thể khống chế cứ yêu thương, tâm tình rối loạn cũng trở nên bình tâm hơn.

Lục Tịnh Hân nhíu mi gắt gao nhìn hai người trước mặt, nhất là Đổng Yên chỉ vì một câu nói của Tề Đình mà hơi thở cùng ổn định hơn, đột nhiên bức tường vốn dĩ đã ngập tràn vết nứt gìơ phút này đổ ập xuống không kiểm soát.

Hi vọng

Tình yêu

Lòng tự trọng…

Tan vỡ rồi… Tất cả mọi thứ… Vì nhát dao này đã kết thức hết thảy…

"Lục tiểu thư, Yên là của tôi. Xin cô đừng cố chấp. Từ nay về sau, Yên sẽ mãi mãi là của tôi."

Bờ vai nhỏ xíu của Tề Đình đứng chắn trước mặt Đổng Yên với loại khí thế kiên cường và lẫm liệt hiếm khi bộc lộ. Lúc này Đổng Yên mới thấy sau áo thỏ con là lớp mồ hôi thẫm đẫm cả áo… Thật ngốc quá… Sợ đến như vậy còn cố gắng bảo vệ chị…

"Hân, hãy hiểu cho em. Chúng ta, đã kết thúc từ lâu rồi."

Lời nói của Đổng Yên như tiếng sấm nổ vang lên bên tai Lục Tịnh Hân. Gìơ phút này, nàng ước có thể như thế quên đi tất cả… Quên đi Đổng Yên… Quên đi mọi thứ khiến nàng khổ sở… Mệt mỏi quá! Thật sự mệt mỏi lắm rồi. Lục Tịnh Hân cười lạnh xen lẫn mấy phần cam chịu, đột nhiên nàng quay người đi về hướng ngược lại.

Thân ảnh Lục Tịnh Hân không nhiễm một tia yếu ớt nào, mỗi bước chân về phía bóng tối tịch liêu là mỗi lần dùng lực gằn lại nỗi đau chực trào. Nếu nàng không phải họ Lục, nếu không gánh trên vai trọng trách to lớn đó, phải chăng nàng cũng sẽ được ghé vào bên đường, ngồi xuống thềm đá lạnh rồi khóc một trận giải tỏa ủy khuất trong lòng không? Lục Tịnh Hân không biết, cũng không muốn biết. Sở dĩ cuộc sống không có chứ "nếu", vì thế hãy sống cho hiện tại để mai sau không phải hối hận vì bản thân không cố hết sức giành lại thứ mình đáng có.

"Lục tiểu thư."

Lục Tịnh Hân ngước mặt lên nhìn về phía nữ nhân dùng ngữ khí ôn nhu để gọi mình. Dù con hẻm rất tối, người kia cũng không thể lẫn vào đâu được nhờ vào mái tóc đỏ sặc sỡ cùng khuôn mặt yêu nghiệt. Quen thuộc, quá quen thuộc… Lục Tịnh Hân nhìn vào đôi mắt kia thật lâu, cuối cùng môi mới thoát ra một câu lạnh lẽo như thường ngày.

"Về thôi."

Nữ nhân tóc đỏ động tác dừng lại hồi lâu, mới theo chân Lục Tịnh Hân bước về phía siêu xe xa xỉ. Dần dần, bóng dáng hai người cũng ngụp trong màn đêm u tối, không mảy may có tia sáng nào len qua… U ám đến tuyệt vọng…

—-

Trước màn ly khai bất ngờ của Lục Tịnh Hân, Tề Đình là người bất ngờ nhất. Đổng Yên dù sao cũng đã có hơn mấy năm nhận thức người kia cho nên nàng biết rõ ràng, Lục Tịnh Hân đã từ bỏ rồi…

Không khí giữa hai người còn lại bỗng chốc lại trầm mặc như màn đêm bao quanh. Đổng Yên muốn nói gì đó với Tề Đình, nhưng câu đến cửa miệng lại phải nuốt ngược vào trong vì không đủ can đảm. Mấy phút trước còn như thế lãnh mạc thỏ con, muốn đem nàng ra khỏi đời mình, dẫu chỉ là đang cố gắng bảo hộ. Nhưng tổn thương gây ra lại là sự thật…

Đổng Yên còn chưa kịp lựa lời giải thích, Tề Đình đã giơ lên bàn tay, giáng thẳng xuống sườn trái mặt Đổng Yên một cái tát…

Cháttttttt

P/s: Tội Lục :'< Mà hoy, ai cũng phải bước lên phía trước hết, mạnh mẽ lên con!

Còn 2 đứa Tề Đổng kia mau mau về một nhà cho má đỡ cực coai =))))) Má ăn chay riết ốm nhommmm rồi nha *cười âm hiểm*

Các mẹ thông cảm cho An,hqua An bắt đầu học tkb mới, đi tới 9h tối mới về cơ huhu T_T