Chương 46: Em nghĩ tôi muốn làm gì? (1)

“Mày còn chưa xứng để biết.” Cố Cảnh Đình thản nhiên nói.

Lúc này, mấy người mặc áo đen quần đen không biết xuất hiện từ nơi nào, nhanh chóng tụ tập lại đây.

Những người đàn ông mặc đồ đen này đều lạnh lùng, súng giắt bên hông, tư thế đi lại của họ trông giống như những người lính được huấn luyện đặc biệt.

"Tứ gia.” Một người trong số đó cung kính chào Cố Cảnh Đình.

Nghe thấy người đàn ông mặc đồ đen xưng hô với Cố Cảnh Đình, khuôn mặt của Mã Tứ Ngũ ngay lập tức trở nên xám xịt.

Tứ gia! Ở Bắc Xuyên, người duy nhất có đủ tư cách được gọi là Tứ gia, chính là thủ lĩnh quân phiệt trẻ tuổi nhất của Trung Quốc, Cố Cảnh Đình!

Trước đó Mã Tứ Ngũ chưa từng gặp Cố Cảnh Đình, nhưng anh ta không thể nào tưởng tượng được rằng đường đường là Cố Tứ gia, vậy mà lại mang người phụ nữ của mình đến ăn quán vỉa hè!

Lúc này, Mã Tứ Ngũ thực sự hối hận đến ruột cũng muốn xanh!

Lần này, anh ta thực sự tự dẫm lên mìn rồi!

"Tứ gia, Cố Tứ gia, là tiểu nhân có mắt không biết Thái Sơn! Xin ngài tha cho tiểu nhân đi!" Mã Tứ Ngũ lấy lại tinh thần, nhanh chóng nở nụ cười nịnh nọt cầu xin tha thứ.

Hai đàn em khác của Mã Tứ Ngũ sau khi nghe anh ta xưng hô đối với Cố Cảnh Đình cũng sợ hãi đến mức hai chân như nhũn ra.

Có tin đồn rằng, Cố Tứ gia không thích gϊếŧ người, nhưng anh lại thích làm cho đối phương sống không bằng chết, phàm là những kẻ chọc phải anh, cho dù thân phận của đối phương ra sao, kết cục cuối cùng đều sẽ vô cùng bi thảm.

Cố Cảnh Đình miễn cưỡng thu hồi bàn chân đang giẫm lên ngực Mã Tứ Ngũ, lạnh nhạt nói: "Bỏ hai mắt của bọn họ đi."

Sự lạnh lùng trong lời nói lạnh nhạt đó khiến Mã Tứ Ngũ và hai tên đàn em lập tức toát mồ hôi lạnh, lạnh sống lưng.

Đây chính là thủ đoạn của Cố Cảnh Đình, bỏ đi đôi mắt của bọn họ, khiến bọn họ bị mù và mất khả năng tự bảo vệ trong thế giới hỗn loạn này, điều này đây quả thực còn khiến bọn họ khó chịu hơn việc gϊếŧ chết bọn họ.

Những người đàn ông mặc đồ đen ngay lập tức kéo Mã Tứ Ngũ và hai tên đàn em đi.

Tiếng cầu xin tha thứ bi thảm của Mã Tứ Ngũ và đàn em của anh ta dần dần nhỏ đi, Kiều Vãn vừa lắng nghe, vừa nhìn Cố Cảnh Đình, một làn sương lạnh giá đang dâng lên trong mắt anh.

Cô biết rất rõ lý do tại sao Cố Cảnh Đình lại muốn khoét mắt ba tên lưu manh đó.

Đơn giản chỉ vì, vừa rồi, ba tên đó dùng ánh mắt tương đối da^ʍ tà để nhìn cô.

Mặc dù cô cũng cảm thấy rằng ba tên lưu manh đó gieo gió gặt bão, nhưng điều này cũng không thể ngăn được việc cô cảm thấy hành vi của Cố Cảnh Đình vừa bá đạo lại vừa độc ác.

Cố Cảnh Đình lấy trong túi ra một tờ tiền mệnh giá 100 đồng, đặt lên bàn, sau đó kéo Kiều Vãn đi đến một con hẻm hẻo lánh cách đó không xa.

“Buông tôi ra.” Bị Cố Cảnh Đình kéo cổ tay, Kiều Vãn hơi vùng vẫy.

Bàn tay to với khớp xương rõ ràng của Cố Cảnh Đình dùng sức siết chặt cổ tay cô hơn nữa, như thể muốn bóp nát cổ tay của cô vậy.

Kiều Vãn bị đau, mấp máy môi, cuối cùng cũng ngoan ngoãn không vùng vẫy nữa.

Trải qua một khoảng thời gian, cô dần hiểu rằng bất cứ khi nào cô vùng lên chống cự sẽ chỉ khiến tính chiếm hữu của Cố Cảnh Đình dâng lên, càng khiến anh trở nên biếи ŧɦái hơn.

Đúng vậy.

Bây giờ, trong mắt Kiều Vãn, Cố Cảnh Đình chính là một tên đại biếи ŧɦái, bá đạo và vô liêm sỉ mười phần.

Bà Trần bị hành động dạy dỗ mấy tên lưu manh vừa dứt khoát, vừa tàn nhẫn của Cố Cảnh Đình dọa cho ngây người, chờ đến khi Cố Cảnh Đình và Kiều Vãn biến mất trên đường phố, bà mới từ từ lấy lại tinh thần.

Nhìn những đồng tiền lớn đặt trên bàn, ánh mắt của bà thoáng hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Bà thầm nghĩ, chờ khi nào gặp lại Kiều Vãn, nhất định phải trả tiền thối lại cho cô, một trăm đồng này có thể ăn sáng được mấy tháng ở chỗ của bà.

Xe của Cố Cảnh Đình đậu ở một con hẻm hẻo lánh cách đó không xa, nơi đó thường có ít người qua lại.

Nhìn chiếc xe Ford có rèm che màu đen, Kiều Vãn không khỏi liên tưởng đến cảnh cô và Cố Cảnh Đình nhiệt tình dây dưa trên xe trước đây.