Chương 47: Em nghĩ tôi muốn làm gì? (2)

Hai má Kiều Vãn nóng bừng, bây giờ chỉ cần nghĩ đến sự hung mãnh của Cố Cảnh Đình, cô sẽ nhịn không được mà cảm thấy hai chân như nhũn ra, trong lòng sinh ra sự sợ hãi với người đàn ông này.

Thứ có thể khiến cô sinh ra sự sợ hãi, không phải là nữ quỷ ngàn tuổi, cũng không phải yêu tinh đã tu luyện mấy vạn năm, mà lại là một người đàn ông phúc hắc vô liêm sỉ như vậy, đây là điều Kiều Vãn không bao giờ ngờ tới.

“Lên xe.” Cố Cảnh Đình mở cửa ghế sau của xe ra.

Kiều Vãn im lặng lên xe.

Cố Cảnh Đình cũng đi theo ngồi vào ghế sau xe, Kiều Vãn ngồi ở bên cạnh cửa xe bên kia, cả người đều là sự đề phòng, cơ thể căng thẳng.

Nhìn Kiều Vãn, Cố Cảnh Đình nhớ đến giấc mơ đêm qua.

Ánh mắt đen láy của anh trở nên lạnh lùng, đôi môi mỏng của Cố Cảnh Đình mấp máy: "Cởi ra."

Cảm giác xấu hổ to lớn ngay lập tức bao phủ Kiều Vãn, cô nhắm mắt và từ từ cởi cúc váy của mình.

Không biết là do trong xe hơi lạnh hay vì quá xấu hổ, Kiều Vãn cảm thấy lạnh buốt thấu xương.

Khi cô cởϊ qυầи áo cho đến khi chỉ còn lại nội y, Cố Cảnh Đình nhìn cơ thể mềm mại như một đóa bách hợp của cô, trong đôi mắt đen hẹp dài lóe lên một chút ánh sáng kinh diễm.

Mặc dù đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy thân hình mềm mại của Kiều Vãn, nhưng Cố Cảnh Đình vẫn cảm thấy kinh ngạc như lúc ban đầu.

Chỉ mới nhìn, không hề làm gì mà một ngọn lửa tà ác đã xông lên từ bụng dưới của anh.

Người phụ nữ trước mặt như một liều thuốc độc ngọt ngào đối với anh, anh biết rõ nếu như tiếp tục sẽ khiến anh rơi vào địa ngục vạn kiếp bất phục, nhưng anh vẫn tham lam không chịu dừng tay.

Kiều Vãn vòng hai tay ôm chặt lấy mình, đầu cúi thấp, cam chịu ánh mắt càn rỡ của người đàn ông.

Cô đột nhiên cảm thấy mình là một món hàng rẻ tiền, mà Cố Cảnh Đình chính là kim chủ đã trả tiền để mua cô, và anh có thể tùy tiện điều khiển cô, hoặc thậm chí là chà đạp cô.

Nghĩ như vậy, Kiều Vãn càng cảm thấy xấu hổ hơn, tuyệt vọng đến mức nhắm mắt lại.

Nhìn thấy Kiều Vãn như vậy, đôi môi mỏng của Cố Cảnh Đình khẽ nhúc nhích: "Quay đầu, nhìn tôi."

“Anh muốn làm gì thì làm nhanh lên.” Kiều Vãn vẫn ngồi đó không nhúc nhích. Cô nhắm mắt, nói với giọng không thèm để ý.

Lời nói vừa dứt, một bàn tay to lớn đã nắm lấy cằm cô, buộc cô phải quay mặt sang.

Sau đó, đôi môi mỏng của Cố Cảnh Đình áp lên đôi môi mềm mại của cô, mang theo chút ý trừng phạt, anh mãnh liệt hút lấy vị ngọt giữa môi và răng của cô.

Thái độ qua loa vừa rồi của cô khiến anh cảm thấy không vui.

Kiều Vãn im lặng thừa nhận nụ hôn giận dữ của Cố Cảnh Đình, không hùa theo, cũng không từ chối.

Chỉ là làm vậy lại càng kí©h thí©ɧ Cố Cảnh Đình, nụ hôn của anh càng ngày càng thô lỗ, trực tiếp cắn nát đôi môi mềm mại của cô, mùi máu tanh tràn ngập trong miệng, nhưng anh hoàn toàn không quan tâm.

Hôn mãi đến khi Kiều Vãn thở không ra hơi, Cố Cảnh Đình mới buông tha cho cô.

“Đã đồng ý bán thân cho tôi, vậy thì đừng làm ra dáng vẻ lạnh lùng không tình nguyện đó nữa, làm ảnh hưởng đến tâm trạng của ông đây.” Hô hấp anh nặng nề, ánh mắt nhìn chằm chằm Kiều Vãn như một con dã thú bị kí©h thí©ɧ, đầy khát máu và lạnh lùng.

“Ha…” Kiều Vãn cười lạnh, cũng bị lời nói của Cố Cảnh Đình chọc tức: “Đúng là tôi đã bán mình cho anh, nhưng anh cũng đừng quên, dù sao tôi cũng là người, không phải là một món đồ, tôi có tôn nghiêm."

“Tôn nghiêm?” Mắt đen Cố Cảnh Đình nhíu lại, nụ cười lạnh trên môi cô làm đau mắt anh: “Tôi đã làm chuyện khiến em không còn tôn nghiêm sao?"

“Bây giờ anh đang làm đó!” Kiều Vãn đỏ mặt, hơi nâng giọng.