Chương 19: Mặc Diệu

Cả người thoạt nhìn lười biếng, ôn tồn lễ độ, có vài tia ấm áp. Trong mắt rõ ràng đang cười, mà tròng mắt lại có vẻ đạm mạc vô cùng. Phảng phất như tuyết anh lộng lẫy đạm mạc, rung động lòng người. Ba nghìn tóc đen phiêu dật xuất trần không nhiễm bụi trần. Một bộ áo gấm phong độ phiêu phiêu, đem lịch sự tao nhã cùng cao quý phát huy đến mức tận cùng.

Người nam nhân này, có thể dùng một chữ “Nhã” để hình dung. Tuy rằng mặt hắn mang ý cười, nhưng nàng vẫn từ đồng tử của hắn nhìn ra âm lãnh.

Mười ngón tay nhỏ dài trắng như ngọc kia đang vuốt ve một quân cờ đen. Li Nguyệt nhìn mấy tráng hán trên mặt đất vài lần, phát hiện trên huyệt Bách Hội cùng huyệt Thần Đình của mỗi người đều có một quân cờ. Thảo nào chưa đợi nàng ra tay bọn họ đều đã ngã xuống, thì ra là nam tử thanh nhã này đã giúp nàng, có thể thấy được võ công hắn rất cao.

“Đa tạ công tử ra tay tương trợ, Li Nguyệt vô cùng cảm kích.” Li Nguyệt ưu nhã hướng nam tử phúc thân, nói như thế nào lời nói khách sáo tất yếu vẫn nên có, tuy rằng nàng vốn không cần người khác giúp đỡ.

“Cô nương không cần nói cảm ơn, tại hạ chỉ là quản giáo hạ nhân mà thôi.” Nam tử đạm nhiên cười khẽ, ánh mắt trầm ấm vừa chuyển, lạnh băng sắc bén nhìn chằm chằm Hương Lan dì.

Hương Lan dì thấy mỹ nam tử đang nhìn mình, vội vàng dùng ánh mắt ngó tùy tùng bên người một cái, đang muốn hỏi thăm thân phận của vị gia này. Lúc này, từ trên lầu nữ tử cầm kiếm lạnh lùng đã đi tới, vừa nhìn thấy nữ tử cầm kiếm đến. Hương Lan dì nhanh chóng hướng nàng đi đến, giống như nhìn thấy cứu tinh “Tô cô nương, ngươi tới rất đúng lúc, mau đi nói cho chủ tử, có người ở Hương Lan viện gây rối, cầu chủ tử nghĩ cách.”

Nữ tử cầm kiếm ánh mắt lạnh lùng trừng mắt nhìn Hương Lan dì, chỉ nghe “Hưu” một tiếng, bảo kiếm sắc bén trong chuôi sớm đã đặt trên cổ Hương Lan dì “Ngươi mạo phạm quý nhân, đêm nay tự mình đi lãnh phạt đi.”

Nói xong, nàng nhanh chóng thu hồi kiếm, cung kính đi đến phía sau bạch y nam tử, vẻ mặt khiêm tốn. Li Nguyệt vừa thấy thì liền hiểu, bạch y nam tử này mới là chính chủ của các nàng, là chủ nhân phía sau của Hương Lan viện.

Nói thật, nàng đời này còn chưa gặp qua nam nhân nào đẹp như vậy, thân phận của nam nhân này lại khiến nàng có chút tò mò.

Hương Lan dì ở bên cạnh đơ cả người nhìn bạch y nam tử, hai mắt nhắm lại, liền như vậy mà hôn mê bất tỉnh.

Hiện tại Li Nguyệt càng thêm xác định, bạch y nam tử này mới là chủ nhân chân chính của Hương Lan viện. Nói như vậy, hắn cũng không phải là người tốt gì?

“Công tử, nếu Hương Lan dì là thuộc hạ của ngươi, ngươi vừa rồi lại cứu ta một mạng, hai thứ bù trừ. Số bạc nàng thiếu ta cũng không cần đưa nữa. Nhưng mà Hương Lê phải đi theo ta.” Li Nguyệt không nhanh không chậm cất tiếng, lời lẽ chính đáng nhìn nam tử.

“Được, coi như tại hạ bồi thường cho cỗ kiệu của cô nương, cô nương cáo từ.” Nam tử ôn nhuận mở miệng, thanh âm lười biếng, lại tỏa ra một sự hồn nhiên, xa cách cùng âm lãnh ngoan tuyệt. Nhưng hắn lại đẹp đến không giống người thật.

Sao mà nam nhân cổ đại đều giỏi về ngụy trang như vậy chứ, Thấm Dương Vương là vậy, vị trước mặt này cũng vậy. Mặt ngoài ôn hòa vô hại, chỉ sợ mới chớp mắt là có thể đem đối thủ lột xác. Người chọc tới bọn họ đều sẽ chết rất thảm. Mặt ngoài cười ngọt ngào, lại có thể một bước định sinh tử. Một giây trước đang cười, một giây sau gϊếŧ người trong vô hình. Là nam tử nhìn ôn nhuận như ngọc nhưng lại thâm sâu không lường.

Nhìn bóng dáng cao lớn đã đi xa, Li Nguyệt thầm nghĩ, đây là thâm tàng bất lộ cùng phúc hắc trong truyền thuyết? Hứ! nàng cũng biết.

“Hương Lê đa tạ ân cứu mạng của tiểu thư.” Nam tử vừa đi, Hương Lê trên mặt đất nhanh chóng bò đến trước mặt Li Nguyệt “Đông” một tiếng dập đầu quỳ xuống “Cầu tiểu thư thu lưu Hương Lê, Hương Lê nhất định vô cùng cảm kích, cả đời hầu hạ tiểu thư, tiểu thư chính là chủ nhân của Hương Lê, là phụ mẫu tái sinh của Hương Lê.”

Li Nguyệt nhàn nhạt nhìn sung quanh Hương Lê, tiểu nha đầu này biết võ công. Vừa rồi thấy nàng cùng vài tên tráng hán lôi co nàng liền biết căn cơ không tồi “Ngươi biết làm gì? Bên người ta không lưu người vô dụng.”

“Ta biết võ công, có thể bảo vệ tiểu thư, ta có thể chịu khổ, biết nấu cơm, có thể làm việc nặng. Chỉ cần tiểu thư thích, Hương Lê có thể học bất cứ thứ gì.” Hương Lê chờ mong nhìn Li Nguyệt, hi vọng thiên kim tiểu thư thiện lương này có thể thu giữ nàng, tốt hơn rất nhiều so với trở thành kỹ nữ cho người người giẫm đạp.

Li Nguyệt trầm ổn gật đầu, xoay người nhìn về phía Tuyết Nhi “Tuyết Nhi, ngươi đưa nàng về phủ nếu có người hỏi, thì nói là nha hoàn ta mới mua về. Lấy một chút kim sang dược trong tráp cho nàng chữa thương, đem nàng an bài tốt.”

“Vâng, tiểu thư.” Tuyết Nhi mắt nhìn Li Nguyệt một cái rồi đem Hương Lê đỡ lên, lại nhìn về phía Li Nguyệt “Tiểu thư, người mua nha hoàn mới, có khi nào không cần Tuyết Nhi hầu hạ nữa không?”

Tuyết Nhi có chút lo lắng nhìn Li Nguyệt, hốc mắt ươn ướt, nói thật, nàng thật đúng là luyến tiếc tiểu thư mà mình đã hầu hạ nhiều năm.

Li Nguyệt nhẹ nâng đuôi lông mày, bình tĩnh thong dong nhìn Tuyết Nhi “Vậy thì phải xem ngươi có năng lực để lưu lại bên người ta hay không.”

“Tiểu thư yên tâm, Tuyết Nhi nhất định sẽ học tập nhiều hơn, nỗ lực để lưu lại bên cạnh tiểu thư.” Tuyết Nhi trong lòng thấp thỏm, hầu hạ tiểu thư còn phải có năng lực, tiểu thư này sao mà khiến người không bắt được tâm tư đến vậy.

“Bên cạnh ta không giữ người vô dụng, đổi lại là ai cũng đều giống nhau.” Li Nguyệt lạnh lùng nói xong, Tuyết Nhi cùng Hương Lê vội vàng gật đầu, đỡ nhau quay trở về.

Xử lý tốt việc của Hương Lê, Li Nguyệt đỡ Liễu di nương chuẩn bị lên kiệu, đúng lúc này Phong Trần Nhiễm một thân áo bào trắng cùng Vân Quan Sở bọn họ từ Hương Lan viện đi xuống. Chuyện vừa rồi đều bị bọn họ nhìn từ đầu đến cuối, chắc là muốn xuống phía dưới chào hỏi Li Nguyệt một tiếng.

Hương Lan dì không phải nói Tuyên Vương là người chống lưng cho Hương Lan viện sao? Thì ra người chống lưng lớn như vậy còn không có tác dụng bằng một chủ nhân.

Thượng Quan Nghiêu ôn nhuận nhìn Li Nguyệt, mặt mang ý cười, hướng Li Nguyệt chắp tay “Thất tiểu thư có lễ.”

“Thượng Quan công tử có lễ, Vân công tử có lễ.” Li Nguyệt ôn nhu hướng hai vị công tử phúc thân, tựa hồ đã quên mất phía sau bọn họ còn có một Phong Trần Nhiễm. Đến mức trong lúc hành lễ nhìn cũng không thèm nhìn Phong Trần Nhiễm một cái, cứ như hắn không tồn tại vậy.

“Li Nguyệt quen Mặc Diệu?” Phong Trần Nhiễm bên cạnh trong lòng có chút đố kỵ Hắn vốn định nhìn xem Li Nguyệt dùng phương pháp gì để giải vây. Không nghĩ tới Mặc Diệu trang chủ của Thủy Mặc Sơn Trang lại giúp nàng. Xem ra nữ nhân này thủ đoạn cao minh đến mức vượt qua sức tưởng tượng của hắn.

“Ha ha…… Thì ra hắn chính là Hạo Vân đệ nhất mỹ nam tử Mặc Diệu. Thảo nào tuấn mỹ vô song, phong hoa tuyệt đại, khí chất xuất trần.” Li Nguyệt làm lơ Phong Trần Nhiễm, ra vẻ yêu kiều nhìn về phía Liễu di nương, trên mặt lộ ra vẻ thẹn thùng của nữ nhi gia. Làm cho đám người Phong Trần Nhiễm đột nhiên trừng lớn đôi mắt, mới gặp có một lần, Li Nguyệt không phải đã động tâm với Mặc Diệu rồi chứ?

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Li Nguyệt tiếp tục mặt lộ ý cười “Li Nguyệt muốn vào cung gặp Thái Phi, Thượng Quan công tử, Vân công tử tiểu nữ cáo từ.” Rõ ràng thiếu mất Phong Trần Nhiễm, Li Nguyệt cảm thấy trong lòng có một chút vui sướиɠ.

“Thất tiểu thư…… Hẹn gặp lại!” Nhìn mỹ nhân cười xinh đẹp, Thượng Quan Nghiêu cùng Vân Quan Sở tức khắc ngây ngốc hướng nàng phất tay. Tuy rằng nụ cười của nàng mang theo xa cách cùng đạm mạc, nhưng đối mặt với nụ cười của đệ nhất mỹ nhân, ai có thể không động tâm chứ!

Thấy Li Nguyệt đỡ Liễu di nương ưu nhã bước lên kiệu, lại đoan chính kéo kiệu mành xuống, bộ dáng làm lơ chính mình rời đi. Phong Trần Nhiễm lạnh lùng cắn răng, hướng Phong Kính trầm giọng phân phó “Chuẩn bị kiệu, tiến cung!”