Chương 20: Muốn ban hôn

Dương liễu âm âm, vân đạm phong thanh, trong kiệu Li Nguyệt đang ngủ gật, bỗng nhiên ngửi được một mùi hoa. Mùi hoa thơm thu hút người, Li Nguyệt mau chóng mở mắt ra, nhìn ra bên ngoài kiệu.

Không hổ là hoàng cung, quả nhiên kim bích huy hoàng. Nhìn ra phía xa, từng ngôi đình đài lầu các nạm vàng khảm bạc, lung linh độc đáo, hoa lệ đại khí, rộng rãi uy nghi. Ven đường đi qua Ngự Hoa Viên càng là thập phần mỹ lệ, giữa đường bày những hòn đá lạ, giai mộc xanh um, bách cổ thụ và dây leo đều có tuổi đời hàng trăm năm. Tô điểm cho hoa viên thêm tình thú dạt dào.

Cỗ kiệu dừng lại trước cửa đông, Li Nguyệt chầm chậm xuống kiệu, cùng Liễu di nương đi theo sau thái giám dẫn đường. Li Nguyệt hơi nhấc tà váy, bước đi nhẹ nhàng. Hoàng cung lấy đá bảy màu lót trên mặt đất. Đá bảy màu trong suốt đẹp đẽ lót trên mặt đất, không chỉ đẹp mà còn có thể mát xa chân, loạt đá cuội này đúng thật là độc đáo.

Kỳ hoa dị thảo trong hoàng cung khiến cho toàn bộ hoa viên vừa tao nhã u tĩnh, lại không mất đi khí thế của cung đình. Ước chừng rẽ qua ba hành lang, thái giám dùng phất trần chỉ chỉ một cung điện thanh tú tao nhã trước mặt “Nam Cung phu nhân, tới Noãn Tâm điện rồi, lão nô cáo lui.”

Thái giám dẫn đường vừa đi, ngay sau đó có hai tiểu cung nữ mặc cung trang màu tím đi ra. Vừa thấy Li Nguyệt, các nàng đều vui vẻ bước tới “Thất nhi tới rồi! Tứ phu nhân, cùng Tiểu Đào vào đi thôi, Thái Phi nương nương chờ đến sốt ruột rồi.”

Nói xong, kéo tay áo Li Nguyệt đưa nàng đi. Li Nguyệt đi theo phía sau, nhoẻn miệng cười, thì ra cung nữ trong thâm cung cũng không đáng sợ đến vậy, Tiểu Đào Tiểu Hồng thật ra rất đáng yêu.

Đi vào nội điện, Li Nguyệt tức khắc bị thanh hương tao nhã nơi này hấp dẫn. Nội điện rất ấm áp, khí thế mỹ lệ lại không tục. Chỉ thấy trên chủ vị, một phụ nhân thân thể mảnh khảnh, ước chừng bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi đang an nhàn nhìn nàng.

Đây hẳn chính là Thái Phi nương nương? Thái Phi mặc một bộ cung trang màu cam nhạt. Trên áo choàng dùng tơ bạc thêu ra mấy đóa hồng mai. Tóc búi thành kiểu La Vân kế đơn giản. Tuy rằng xưng Lão Thái Phi, lại một chút cũng không lão, cho người ta cảm giác dễ thân mà ấm áp.

“Thái Phi nương nương cát tường.” Đã vào trong điện, không được nghĩ lung tung. Hai người nhón gót sen tiến lên, cười nhìn Thái Phi đang ngồi đó cúi mình hành lễ. Sự sắc bén trong ánh mắt của Li Nguyệt sớm đã thu lại, nàng dịu dàng đoan trang, cao quý đại khí, trầm ổn nhìn về phía Thái Phi.

“Tâm Như, ai gia nghe nói Li Nguyệt nhờ họa được phúc, bệnh tật khỏi hẳn, sớm đã muốn nhìn thấy nàng. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên bất phàm, xem thần vận kia thật là có phong thái, có một sự lanh lợi cơ trí.” Thái Phi thân thiết nhìn Li Nguyệt, mắt mang ý cười, Tiểu Đào Tiểu Hồng vội vàng pha trà.

“Thái phi những ngày gần đây thân thể vẫn mạnh khỏe?” Liễu di nương hỏi thăm xong Thái Phi, săn sóc đi đến trước mặt người. Đem một đôi giày thêu trong tay đưa cho Tiểu Đào “Gần đây Li Nguyệt không náo loạn nữa, ta cũng không cần tốn tâm tư quản nàng. Vì thế có nhiều thời gian, liền làm tặng Thái Phi ngài một đôi giày thêu.”

“Giày thêu thực tinh xảo. Tâm Như, ai gia có quá nhiều xiêm y, mặc cũng mặc không hết. Về sau cũng đừng bận những việc này nữa, giày lần trước ngươi đưa đến ta còn chưa kịp đi.” Thái Phi vẻ mặt hiền từ, rất cảm động, giơ tay nhận lấy giày thêu đặt vào ghế bên cạnh, vẻ mặt ôn nhuận trầm nhã.

Lúc này, thái giám bên ngoài tới báo “Thái Phi, Tuyên Vương tới.”

Thái giám mới nói xong, Phong Trần Nhiễm một thân áo bào trắng trăng khuyết, tay cầm quạt ngọc ngà voi nhàn nhạt đi vào. Ánh mắt thâm thúy, mỉm cười hướng Thái Phi hành lễ “Nhi thần thỉnh an Thái Phi nương nương.”

Thái Phi sắc mặt hơi giận, hướng hắn phất phất tay, lại nhìn về phía Liễu di nương “Tâm Như, ai gia hôm nay triệu các ngươi tiến cung, là muốn hỏi một chút việc từ hôn. Tâm Như ngươi không cần thiên vị Tuyên Vương, đem tình hình thực tế báo cho ai gia.”

Nói xong khí thế đột nhiên đại tăng, Li Nguyệt sóng mắt lưu chuyển nhìn Thái Phi một cái. Đáy lòng thầm nghĩ, thảo nào có thể ở hoàng cung bình yên hưởng phúc nhiều năm, nói vậy Lão Thái Phi cũng là người thông tuệ quyết đoán.

Liễu di nương khϊếp nhược nhìn Tuyên Vương, mím môi, sắc mặt trắng bệch, không biết nói như thế nào, vẻ mặt quẫn bách. Li Nguyệt ở bên cạnh thấy vậy, cùng Phong Trần Nhiễm hờ hững liếc mắt xong, đoan trang có lễ mở miệng: “Thái Phi nương nương, từ xưa nhân duyên là trời định, không do người mưu cầu. Li Nguyệt cùng Tuyên Vương chàng vô tình, thϊếp vô ý, vì vậy từ hôn là lựa chọn tốt nhất.”

Nghe vậy, Thái Phi nghi hoặc đứng dậy, chầm chậm đi đến trước mặt Li Nguyệt, đem bàn tay nhỏ nhắn của nàng nắm ở trong tay “Ngươi đứa nhỏ ngốc này, sao bệnh vừa khỏi liền nói lời hồ đồ vậy? Ai gia tính tình thanh ninh, không thích nhiều chuyện. Nhưng trong hôn sự của ngươi, ai gia tất nhiên sẽ tận lực, không thể để ngươi chịu thiệt thòi.”

Li Nguyệt hiểu chuyện cười ngọt ngào, ánh mắt uyển chuyển, thanh âm thanh nhuận: “Thái Phi nương nương chắc cũng biết, Tuyên Vương sớm có người ái mộ, người đó là Liễu tướng thiên kim. Li Nguyệt làm như vậy chỉ là thành toàn một đôi tình nhân, dưa hái xanh không ngọt. Thay vì phí hết tâm tư đấu tranh, giành lấy hư danh, sao không thành toàn cho người khác, để lại cho chính mình chút tự tôn?”

Nghe vài câu nói này, rất là hiểu chuyện, Thái Phi không khỏi tinh tế đánh giá Li Nguyệt. Thì ra lời đồn quả nhiên không giả, Li Nguyệt đứa nhỏ này thật sự trở nên tâm tư thông thấu, nhã nhặn hiểu lý lẽ. Nữ tử như vậy, nếu tuyên vương không cưới, thật ra là tổn thất đối với hắn.

“Nhưng mà nữ tử từ hôn thanh danh bị tổn thất, tương lai rất khó xuất giá. Ai gia nhớ rõ khi còn trẻ có một tỷ muội, vì diện mạo có khiếm khuyết bị nhà chồng từ hôn, ngày hôm sau nàng liền treo cổ tự sát, chỉ vì rất khó có thể lại gả đi. Ai gia lúc ấy rất tức giận, đem kia nam tử kia chói đến đánh lăm mươi đại bản, nếu không phải hắn vô tình từ hôn, bằng hữu tốt của ai gia cũng sẽ không tự sát.”

Thái Phi nói xong, lạnh lẽo nhìn Phong Trần Nhiễm, lạnh lùng nói: “Trần Nhiễm, có phải ngươi bức Li Nguyệt từ hôn không? Li Nguyệt hiện tại đầu óc thanh tỉnh, khéo léo, là một người được chọn cho vị trí Vương Phi. Nàng lại là Hạo Vân quốc đệ nhất mỹ nhân, có chỗ nào không thể so với thiên kim điêu ngoa như Liễu Thiên Thiên chứ? Theo ý của ai gia, ngươi nên cưới Li Nguyệt mới phải.”

Gừng càng già càng cay, loại chuyện như gả cưới này các nàng xem nhiều rồi, cưới ai để mình bớt lo Thái Phi vừa nhìn đã hiểu ngay.

Li Nguyệt đạm nhiên nhìn Phong Trần Nhiễm một cái, thấy hắn vẫn chưa tỏ thái độ, không nói cưới, cũng không nói không cưới, có lẽ trong lòng vẫn đang cân nhắc lời Thái Phi nói.

“Thái Phi, dưa hái xanh không ngọt, Tuyên Vương trong lòng chỉ có Liễu thiên kim. Nếu như ép chúng con thành một đôi, tương lai hôn nhân sẽ hạnh phúc sao?” Li Nguyệt trầm ổn trấn định, tự nhiên đối mặt cùng Thái Phi.

“Li Nguyệt, trước kia ngươi không phải rất thích Tuyên Vương sao?” Thái Phi nắm chặt tay Li Nguyệt, Li Nguyệt sau khi thay đổi bà rất thích.

“Thái Phi, trước kia Li Nguyệt đầu óc có vấn đề, không hiểu chuyện mới cả ngày quấn lấy Tuyên Vương. Nếu hôn ước đã lui, ván đã đóng thuyền, Li Nguyệt chỉ nguyện Tuyên Vương có thể cùng Liễu thiên kim bạch đầu giai lão, bỉ dực tề phi, trừ điều này ra, không còn cầu gì hết.” Li Nguyệt nói xong, mặt mang ý cười, tuy rằng vẻ mặt mỉm cười, nhưng vẫn nhìn ra được sự kiên trì của nàng.

“Tuyên Vương, việc này ngươi thấy thế nào?” Thái Phi thấy khuyên Li Nguyệt không được, chỉ phải quay đầu nhìn về phía Phong Trần Nhiễm.

Mắt phượng hẹp dài của Phong Trần Nhiễm đang nhàn nhạt đảo qua Li Nguyệt. Nhìn bộ dáng xem nhẹ hắn của Li Nguyệt, trong lòng hắn liền không vui. Nữ nhân này bây giờ như cầu trời có thể rời khỏi hắn vậy, làm cho lòng hắn rối loạn, đoán không ra tâm tư nàng.

Nàng rốt cuộc là đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, hay là thật sự không có ý gì với hắn?

“Thái Phi, thất tiểu thư đã nói rất rõ ràng, nàng đối với nhi thần vô tình. Nhi thần cùng thất tiểu thư sớm đã biểu cõi lòng, chàng vô tình thϊếp vô ý, chuyện từ hôn là do chúng ta cùng tán thành. Cho nên, hôn sự vẫn là thôi đi! Nhi thần thật tình hy vọng thất tiểu thư có thể tìm được hạnh phúc của nàng, còn mong Thái Phi thành toàn.”

Phong Trần Nhiễm hơi phúc thân, thanh âm thanh lãnh liệt, phảng phất như ngọc châu rơi xuống đất, không mang theo bất cứ ngữ khí gì.

Hay cho một Tuyên Vương, nói đường hoàng như vậy, hy vọng nàng tìm được hạnh phúc của mình? Nhưng nàng lại từ đôi mắt âm lãnh của hắn nhìn ra giả ý. Nhưng mà nàng cũng cho hắn đủ mặt mũi, không đem chuyện hắn đã từng khi dễ tiểu thư ngốc nói cho Thái Phi. Nàng không phải cái loại thích khua môi múa mép, nữ nhân thích cáo trạng.

“Ai!!! nếu các ngươi đều kiên trì, ai gia cũng không bắt buộc.” Thái Phi tiếc nuối thở dài. Đôi nam nữ trước mặt này chính là kim đồng ngọc nữ sống sờ sờ, cứ như vậy mà ai đi đường nấy, thật là có chút đáng tiếc.

“Li Nguyệt, như vậy đi ngươi xem Thượng Quan gia đích trưởng tử Thượng Quan Vân Thanh như thế nào? Vân Thanh làm người hiền hoà, hành sự ổn trọng, làm người khiêm tốn khéo léo. Tuy rằng ngươi cùng Tuyên Vương từ hôn, nhưng cũng là cô nương gia trong sạch. Lại là đệ nhất mỹ nhân, thành thạo hiểu lễ. Nếu ai gia ra mặt, Vân Thanh đứa nhỏ này nhất định sẽ không thoái thác. Làm Thượng Quan phu nhân tuy rằng kém hơn Vương Phi, nhưng cũng hơn rất nhiều người.” Thái Phi vuốt tay Li Nguyệt, cười rất tươi.

“Thái Phi, Li Nguyệt đa tạ ý tốt của người, nhưng…… Chuyện hôn nhân này cũng phải xem duyên phận.” Li Nguyệt xua tay, tua rua ngọc trên eo phát ra tiếng động rất nhỏ, thanh thúy mà ưu nhã.

“Nếu ngươi không thích Vân Thanh, còn có Vân gia nhị công tử Quan Sở. Quan Sở đứa nhỏ này tuy rằng có chút nghịch ngợm, nhưng lại rất cơ linh. Các ngươi đôi tiểu cơ linh này nếu là ở cùng nhau, nhất định có thể thành một đoạn giai thoại. Nếu Quan Sở ngươi không vừa ý thì còn có Thượng Quan Nghiêu thì sao? Còn có tài tử khắp Ngân thành, trưởng tử của nhà giàu có nhất Ngân thành, tóm lại chỉ cần ngươi thích, ai gia đều sẽ tận lực.”

Thái Phi vừa nói xong, Liễu di nương cùng Phong Trần Nhiễm đều kinh ngạc nhìn Li Nguyệt. Thái Phi giới thiệu cho Li Nguyệt tất cả đều là người nổi bật trong Ngân thành. Vừa nghe liền biết nàng rất coi trọng Li Nguyệt, còn yêu quý hơn nữ nhi thân sinh của mình.

Phong Trần Nhiễm khẽ biến sắc, sắc mặt thập phần tối tăm. Đồ vật mà hắn không cần nếu có thể gả tốt như vậy thì đúng là nực cười. Một nữ nhân bị từ hôn, có thể gả đến gia đình giàu có làm thϊếp đã là không tồi rồi, Thái phi thật là ý nghĩ kỳ lạ.

“Thái Phi nương nương, Li Nguyệt không gấp, tất cả chờ xem duyên phận vậy. Nếu có duyên, Li Nguyệt sẽ gặp được chân mệnh thiên tử, Li Nguyệt đa tạ ý tốt của Thái Phi.”

Li Nguyệt cười ôn nhuận, nụ cười trên mặt khiến người như tắm mình trong gió xuân. Không có sự lạnh lẽo cũng không có tính kế, hoàn toàn là bộ dáng của một nữ nhi được sủng ái. Làm cho Phong Trần Nhiễm nhìn đến thất thần.

Thấy Li Nguyệt kiên trì, Thái Phi đành phải gật đầu: “Vậy được rồi! Hôm nào ai gia lại giúp ngươi tìm một vị hôn phu, nhất định phải đối tốt với ngươi, phải có nhân phẩm. Không phải người nổi bật thì cũng là anh kiệt một phương, tóm lại, nhất định phải xứng với Li Nguyệt của chúng ta mới được.”

Li Nguyệt tốt đến vậy sao? Phong Trần Nhiễm sắc mặt càng thêm âm trầm. Thái Phi xem trọng Li Nguyệt còn hơn hắn, trong mắt chỉ có Li Nguyệt, hoàn toàn như không thấy còn có đứa con trai như hắn ở đây. Tuy rằng Thái Phi không phải mẹ đẻ hắn, nhưng hắn là do một tay Thái Phi nuôi lớn. Đối với Thái Phi sớm đã có thân tình nồng đậm, thấy Li Nguyệt được sủng ái, trong lòng hắn có chút hụt hẫng.

Vì sao người nào người nấy đều nói Li Nguyệt rất tốt, hắn tựa hồ không nhìn ra? Thôi! Có lẽ không phải không nhìn ra, mà là người ta căn bản không muốn cho hắn nhìn ra. Từ đầu đến cuối, Li Nguyệt cơ hồ không nhìn hắn một cái, coi hắn như không khí mà bỏ qua.