Chương 22: Thấm Kinh Đồng

“Nam Cung Li Nguyệt tham kiến Hoàng Thượng.” Li Nguyệt cung kính hướng Phong Lân hành lễ, rồi lập tức nâng Liễu di nương vẻ mặt trắng bệch dậy. Ánh mắt lạnh băng trừng mắt nhìn Thanh Phi, rồi lại nhìn phía Phong Lân lạnh băng trầm ổn

“Bẩm Hoàng Thượng, tiểu nữ cùng mẫu thân buổi trưa đến thăm thái phi, gặp Thái Phi xong đi ngang qua Ngự Hoa Viên, thấy Tuyết Hải Đường trong vườn đẹp, liền nghỉ chân thưởng thức. Ai ngờ mẫu thân không cẩn thận, làm gãy Tuyết Hải Đường, đúng lúc này Thanh Phi nương nương trùng hợp đi ngang qua, nàng nói chúng ta là kẻ trộm, trộm đồ trong cung. Vừa rồi định đánh tiểu nữ, bị tiểu nữ tránh đi, sau lại đẩy ngã mẫu thân của tiểu nữ trên mặt đất. Mẫu thân của Tiểu nữ thân thể vốn đã nhu nhược, bây giờ bị Thanh Phi nương nương đẩy như vậy, cánh tay bị thương, càng thêm suy nhược. Tiểu nữ khẩn cầu Hoàng Thượng minh giám, trả cho tiểu nữ cùng mẫu thân một cái công đạo.”

Li Nguyệt nói hùng hồn có lý, câu câu chữ chữ chỉ thẳng Thanh Phi, lại đem cánh tay nhiễm máy của Liễu di nương xốc lên. Bộ dáng tuy rằng mảnh mai, nhưng đôi mắt kia lại tràn đầy dũng khí, nói chuyện không chút kẽ hở. Nói có sách mách có chứng, làm người vừa nghe liền kinh sợ ba phần, âm thầm bội phục lý trí cùng trấn định của tiểu cô nương này.

“Hoàng Thượng, nàng ta ngậm máu phun người, là các nàng phạm cung quy trước, lại nói chuyện khıêυ khí©h thần thϊếp, thần thϊếp mới giáo huấn các nàng.” Thanh Phi vẻ mặt yêu kiều, khinh thường liếc Li Nguyệt một cái. Nàng hiện giờ là phi tử đã thị tẩm qua, còn sợ không đấu lại một dân nữ?

“Làm càn! Trẫm kêu ngươi đáp lời chưa? Lý Lộc Sinh, đem nữ nhân không biết trời cao đất dày này kéo xuống, đánh hai mươi đại bản, sau đó biếm vào lãnh cung.” Phong Lân nhẹ híp mắt phượng, ánh mắt thâm sâu nhìn Thanh Phi không biết tốt xấu, một triều thiên tử há là trò đùa? Sao có thể cho phép một Phi tần ở trước mặt hắn kêu gào.

Li Nguyệt dưới đáy lòng âm thầm cười lạnh, đây là kết cục của việc cậy sủng mà kiêu, loại người như Thanh Phi nàng thấy nhiều rồi.

“Hoàng Thượng tha mạng, tha mạng a! Thần thϊếp không biết mình sai chỗ nào, thần thϊếp không muốn đi lãnh cung. Hoàng Thượng, người không phải thích thần thϊếp sao? Sao đột nhiên lại thay đổi, Hoàng Thượng……” Thanh Phi đấm ngực dậm chân lớn tiếng khóc kêu, nhưng vẫn bị thái giám Lý Lộc Sinh kéo xuống.

Li Nguyệt tinh tế quan sát Phong Lân, từ lúc lúc Thanh Phi chịu xử phạt đến khi kéo xuống, Phong Lân đến nhìn cũng không thèm nhìn Thanh Phi một cái. Có thể thấy được phân lượng của nàng ở trong lòng nam nhân này, quả thực là không đáng một xu. Cũng tốt thôi, Phong Lân đem nàng biếm vào lãnh cung, nàng đỡ phải đích thân ra tay. Biếm lãnh cung, là hình phạt tàn nhẫn nhất đối với nữ nhân trong cung.

“A! Anh hùng cứu mỹ nhân, Hoàng Thượng thật anh minh, yêu giang sơn càng yêu mỹ nhân.” Một tiếng nói thanh lãnh từ ngự liễn thứ hai truyền đến, tựa như châm chọc Phong Lân, Li nguyệt lập tức quay qua xem.

Chỉ thấy nữ tử trên kiệu một bộ phượng bào đỏ thẫm, trong tay ôm quyển trục được một dây lụa đỏ buộc lại, ánh mắt đạm mạc lạnh băng. Bộ dáng kia đẹp tựa phù dung, khuynh quốc khuynh thành, côi tư diễm lệ, sáng bừng một phương. Cấp bậc nhan sắc cao hơn gấp mấy lần so với Thanh Phi vừa bị lôi đi. Đặc biệt là đáy mắt nhàn nhạt cùng khinh thường, đem khí chất của nàng đưa lên một tầng cao mới.

Ở trong hậu cung, nữ nhân duy nhất không sợ Hoàng Đế, chỉ có thể là Hoàng Hậu có thế lực lớn mạnh Thấm Kinh Đồng. Quả nhiên là tỷ tỷ của Thấm Dương Vương, khí chất giống nhau, sự khinh thường cùng đạm mạc giống nhau. Đến Phong Lân cũng không để ở trong mắt, cũng được coi như nữ trung hào kiệt.

Trong lúc Li Nguyệt đang quan sát Thấm Kinh Đồng. Nàng ta cũng đang quan sát Li Nguyệt. Thấm Kinh Đồng là nữ nhân đẹp nhất mà Li nguyệt từng gặp qua. Còn Li Nguyệt, cũng làm trước mắt nàng sáng ngời, phiên nhược kinh hồng, đáy mắt cũng hiện lên một tia dị sắc, nàng chưa bao giờ gặp qua nữ tử mỹ lệ như thế, Li Nguyệt là người đầu tiên.

Phong Lân đạm nhiên đánh giá Li Nguyệt, lập tức đem ánh mắt dời đi, hướng về phía ánh mắt châm chọc của Thấm Kinh Đồng khinh thường hừ lạnh một tiếng “Nữ nhân luôn là đồ vật phiền toái nhất, bãi giá hồi cung.”

Ở trong lòng hắn, nữ nhân ngoài khắc nghiệt, ghen tị, tâm kế thâm sâu… Thì không có một chút ưu điểm. Từ nhỏ lớn lên trong cung đình, hắn gặp qua quá nhiều nữ nhân độc ác âm lãnh, cho nên đối với nữ nhân, hắn trước nay đều là coi khinh cùng địch ý.

Trong cung này nữ nhân đẹp như thiên tiên, hắn cũng xem thường. Nếu không phải vì nàng là tỷ tỷ của Thấm Kinh Vũ, tạm thời không động vào được, hắn sớm đem nàng biếm vào lãnh cung rồi.

Nghĩ tới Thấm Kinh Vũ, hắn nắm chặt khớp xương, gân xanh trên nắm tay dần hiện rõ, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo.

Khi còn nhỏ hắn từng cùng Thấm Kinh Vũ học tập, hai người bọn họ đều là người sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng hoàn cảnh trưởng thành lại không giống nhau. Lúc hắn học tập cưỡi ngựa bắn cung, tri thức, mưu lược trị quốc… Dưới sự đốc thúc nghiêm khắc của Mẫu Hậu. Thấm Kinh Vũ lại được mẫu thân dẫn theo, hai người ở Ngự Hoa Viên của hoàng cung chơi đùa.

Tuy rằng Thấm Kinh Vũ mang mặt nạ, nhưng vẫn chơi rất vui vẻ. Hắn ở cửa sổ cúi người đọc sách, vừa nghe đến tiếng Thấm Kinh Vũ cùng mẫu thân hắn cười đùa “Khanh khách” hắn liền thập phần chán ghét. Chán ghét cái bộ dáng hạnh phúc vui sướиɠ, nhẹ nhàng tùy ý kia của hắn.

Còn hắn, ngoại trừ học tập trị quốc mưu lược, binh pháp tri thức ra còn phải nghĩ cách khiến cho Phụ Hoàng coi trọng. Nghĩ cách làm Thái Tử, nghĩ cách làm Hoàng Đế, đêm không thể ngủ, phòng cái này phòng cái kia, sống với tâm kế.

Hắn vốn là hoàng tử không thích cười, lại nhìn thấy Thấm Kinh Vũ ở dưới tàng cây hoa Quỳnh chậm rãi uống rượu múa kiếm, đánh cờ, đánh đàn làm thơ khi, hắn lại càng không thích cười. Hắn đố kỵ Thấm Kinh Vũ, cũng chán ghét luôn vị tỷ tỷ tự cho là đúng của hắn. Cuộc đời hắn tối tăm như thế, vì sao người nào người nấy đều sống hạnh phúc hơn hắn?

Nhìn Thấm Kinh Đồng vì muốn bảo vệ Thấm Kinh Vũ sử dụng thủ đoạn nhằm vào mình. Hắn lại càng chán ghét nữ nhân đến dối trá cũng lười biểu diễn này. Nàng luôn là đem hỉ nộ ái ố treo ở trên mặt, nổi giận liền lạnh lùng trừng mắt, cao hứng liền đánh đàn múa kiếm, cùng Thấm Kinh Vũ là một cái đức tính. Thường xuyên uống say, khẽ nâng tà váy, vòng quanh cây Nguyệt hoa nhẹ nhàng múa. Bộ dáng thanh thiển ảm đạm, nhưng lại đẹp đến rực rỡ, giống như Hằng Nga trên cung Quảng Hàn.

Nhưng sự hạnh phúc bình yên của Thấm Kinh Vũ chỉ dừng lại ở tuổi mười sáu. Mười sáu tuổi từ sau khi mẹ đẻ hắn chết, hắn cũng thay đổi, trở nên sâu không lường, tà mị thâm trầm, dần dần trở thành chướng ngại không nhỏ trong việc củng cố giang sơn của hắn.

Thấm Kinh Đồng mắt lạnh nhìn Phong Lân rời đi, rồi bảo thái giám dừng ngự liễn lại. Nàng đỡ tay cung nữ chậm rãi đi xuống ngự liễn, hứng thú nhìn Li Nguyệt trước mặt, ánh mắt lạnh lẽo nhàn nhạt, sắc bén như dao.

Đưa quyển trục buộc dây lụa đỏ trong tay cho cung nữ phía sau, Thấm Kinh Đồng lạnh băng nhìn Li Nguyệt “Ngươi tên Nam Cung Li Nguyệt? Bộ dáng thật không tồi, đáng tiếc có bổn cung ở đây, ngươi không tiến cung được.”

“Tiểu nữ không có ý tiến cung, xin nương nương minh giám.” Li Nguyệt bình tĩnh nhìn Thấm Kinh Đồng. Phượng bào đỏ thẫm của nàng rất chói mắt, bên trên dùng tơ vàng thêu ra một vài đóa cúc nhạt. Tóc búi thành Đà La Vân kế, cái trán bóng loáng trắng nõn, bên trên buông lơi vài sợi lưu tô vàng. Khuôn mặt kiều mỹ, trên người tản ra mùi thơm nhàn nhạt, là nữ nhân rực rỡ độc bá một phương.

“Không có tâm tư này là tốt, bổn cung vốn muốn trừ bỏ Thanh Phi, chuyện hôm nay thật đúng là phải cảm ơn ngươi đã thay bổn cung diệt trừ cái đinh trong mắt này. Hương Cúc, thưởng!”

Rất kiêu ngạo, thế mà trước mặt nhiều người như vậy nói muốn diệt trừ người khác, vị Hoàng Hậu này tính tình thật là kỳ quái. Mặt ngoài nàng rất tuỳ ý, nhưng ánh mắt của nàng lại cho người ta có cảm giác thống khổ. Nữ nhân này thật là có chút khó nắm bắt, giống hệt đệ đệ nàng Thấm Dương Vương sâu không lường được.

Li Nguyệt nhẹ nhàng đỡ Liễu di nương, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt “Đa tạ Hoàng Hậu, Li Nguyệt không có công lao gì, không dám nhận thưởng.” Nói xong, nàng đem vàng Hương Cúc đưa qua đẩy trở về.

Đồ vật người khác “Thưởng” nàng mới không thèm, thứ nàng thích là trân bảo mà người khác cầu xin nàng thu nhận. Chờ xem, một ngày nào đó, sẽ có người cầu xin muốn tặng đồ cho nàng.

Lại nói, bằng thủ đoạn thương nghiệp ở hiện đại của nàng, muốn ở cổ đại kiếm chút tiền thì không phải việc khó? Chỉ là phải xem nàng có tâm tư này hay không thôi.

“Có chút bản lĩnh đấy, nhưng ngươi chỉ có một cái miệng! Lần sau nhìn thấy bổn cung thì đi đường vòng đi! Bổn cung không thích nhìn nữ nhân xinh đẹp hơn ta. Nếu không ta sợ chính mình sẽ không nhịn được diệt trừ ngươi.” Thấm Kinh Đồng lời nói khắc nghiệt, trên mặt lộ ra một nụ cười châm chọc, thản nhiên bước lên ngự liễn, cười như không cười liếc nhìn Li Nguyệt, ra lệnh cho thái giám khởi giá.